Mà lúc hắn thả lỏng dựa ra sau, mới phát hiện, người không nói tiếng nào ở sau lưng mình không phải là thờ ơ, thân thể lúc trước có thể để cho hắn dựa thật thoải mái giờ đây đã cứng còng ngang với tảng đá.
Nhưng cũng vẫn là không hỏi không nói, toàn bộ đều giữ ở trong lòng.
Nguỵ Vô Tiện lập tức chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bức bách, nhẹ nhàng nắn nắn các đầu ngón tay vẫn còn nắm trong tay, từ từ cong khoé miệng lên, giọng điệu trước sau như một, "Bây giờ không phải ta vẫn khoẻ mạnh sao, đều là chuyện đã qua rồi, cái tên Giang Trừng chết não này vẫn chưa nghĩ ra, may mắn Lam Trạm ngươi không như vậy nha".
Việc này là vì y (Giang Trừng), càng là vì chính bản thân ta.
Liên Hoa Ổ là nhà của ta, Giang Trừng là huynh đệ của ta, nhưng nếu Giang Trừng không có kim đan, vậy thì tất cả chúng ta cái gì cũng xong rồi.
Lam Trạm, ngươi chắc là hiểu ta phải không.
Đôi môi Lam Vong Cơ đóng mở mấy lần, cuối cùng chỉ là nâng ống tay áo lên lau chùi dấu vết nước miếng đã không còn nhìn thấy ở trên mặt Nguỵ Vô Tiện, rồi nhẹ giọng nói: "Ừm".
Ta hiểu.
[.... Ôn Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhịn không được nói: "Lam công tử, ngươi hình như cũng không ngạc nhiên lắm. Ngươi... ngươi cũng biết chuyện này sao?" "...." Lam Vong Cơ nghiêm nghị nói: "Ta chỉ biết có lẽ linh lực của hắn bị hao tổn khác thường". Nhưng không biết chân tướng lại là như thế. Ôn Ninh nói: "Nếu không phải bởi vì như vậy..."....
Đúng lúc này, cái đầu đang dựa vào vai Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích... Ôn Ninh vội vàng im tiếng... Nguỵ Vô Tiện đầu đau muốn nứt ra mà mở hai mắt. Cả người hắn đều dựa hết lên người Lam Vong Cơ... Cho đến khi thấy rải rác mấy vết máu trên tay áo Lam Vong Cơ... Lúc này mới nhớ trước khi hắn ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì.... Lam Vong Cơ đỡ hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện... lo lắng mình lại phun ra một ngụm máu lên người Lam Vong Cơ – người bản tính vốn thích sạch sẽ, nên liên tục xua tay, xoay người sang bên hông, vịn mép thuyền đè nén xuống một hồi. Lam Vong Cơ... một tay vỗ trên lưng hắn, một dòng linh lực ôn hoà tinh tế di chuyển vào trong cơ thể hắn. Đợi ép xuống được cảm giác tanh nồng trong cổ họng kia, Nguỵ Vô Tiện mới quay đầu, đề nghị Lam Vong Cơ thu tay. Ngồi yên một lát, rốt cuộc hắn thử lên tiếng thăm dò: "Hàm Quang Quân, chúng ta ra ngoài như thế nào?"
Thần sắc Ôn Ninh lập tức khẩn trương lên... Lam Vong Cơ quả nhiên tuân thủ lời hứa, không nhắc một lời tới chuyện mà y đã tiết lộ, nhưng cũng không bịa ra một lý do để thoái thác, nói: "Đánh một trận". Nguỵ Vô Tiện rút một bàn tay ra xoa ngực... Sau một lúc lâu, than thở nói ra với tâm trạng kiểu không thể không nói: "Ta biết ngay Giang Trừng không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy. Cái tên nhóc khốn nạn này... Thật là sao lại thế cơ chứ!" Đầu mày Lam Vong Cơ nhíu lại, trầm giọng nói: "Đừng nói tới y". Nghe giọng điệu y không tốt, Nguỵ Vô Tiện hơi ngạc nhiên, lập tức nói: "Được, không nhắc tới y". Ngập ngừng một hồi, "Vậy Hàm Quang Quân, ngươi cũng đừng để ý đến lời y nói nha".
Lam Vong Cơ nói: "Câu nào". Mí mắt Nguỵ Vô Tiện giựt giựt, "Câu nào cũng thế. Tên nhóc này từ nhỏ... cứ giận lên là nói chuyện không lựa lời, đặc biệt khó nghe, hoàn toàn không thèm quan tâm đến phong độ giáo dưỡng gì hết. Chỉ cần có thể khiến cho người ta khó chịu, thì bất kể lời lẽ lung tung gì y cũng có thể mắng ra được. Nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ được chút nào. Ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.]
Nguỵ Vô Tiện đọc xong đoạn này kèm theo tiếng nghiến răng của Giang Trừng, hắn dám thề, vừa rồi còn nghe được câu 'Cmn lại đang bôi nhọ ta' rít qua kẽ răng.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: Giang Trừng, cho dù ngươi có bản lĩnh mặt dày to giọng nói ra lời này, cũng không có ai tin ngươi đâu á. Chưa kể những lời đó chẳng những không phải là bôi nhọ, mà còn xem như đang nói tốt cho ngươi trước mặt Lam Trạm đấy chứ.
Ngẫm lại đoạn vừa đọc xong, lại nghĩ tới quá khứ Lam Vong Cơ và Giang Trừng từng có vài lần chạm mặt, trong lòng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nảy sinh lo lắng và cảm khái: những lời nói tốt cho Giang Trừng vẫn bị cự tuyệt sau khi Lam Vong Cơ giải thích ngắn gọn 'Đánh một trận', bản thân mình sợ là bị hại thảm rồi. Nhớ mang máng lúc trước từng ăn một món ăn vặt tên là 'bánh kẹp thịt', bổn lão tổ hiện giờ có ảo giác mình là miếng thịt bị kẹp giữa hai lát bánh bao kia.
Quan hệ của tức phụ đối với đại cữu so ra còn kém hơn đối với Ôn Ninh, bốn chữ giải thích thay Ôn Ninh giấu giếm thật sự rất tuyệt vời, cho nên, hoá ra Hàm Quang Quân còn biết nói những lời như vậy?
Lam Hi Thần: Vong Cơ xác thật là khiến cho người ta rất kinh ngạc, nhưng, nói ít mà vẫn có thể có tác dụng như vậy sao?
Ôn Ninh: Cảm ơn Hàm Quang Quân?
Kim Tử Hiên: Cách biệt 13 năm, thật sự phải lau mắt mà nhìn rồi.
Nhiếp Hoài Tang: "Hàm Quang Quân, bình thường nếu ngươi có nhàn rỗi, cũng nên xem nhiều thoại bản hơn một chút". Giống như Hàm Quang Quân quan tâm đến Nguỵ huynh như thế, vẫn chỉ suy đoán được linh lực đối phương có tổn hại, không thể không nói, thật sự không hổ là danh hiệu 'củ kỹ'
Lam Vong Cơ: "...." Liên quan gì đến thoại bản?
Ôn Tình: Ở trước mặt tiên sinh Lam gia dám nói như vậy, thật bội phục vị Nhiếp công tử này.
[Vừa nói, vừa âm thầm để ý đến vẻ mặt của Lam Vong Cơ, trái tim chậm rãi chìm xuống.
Nguỵ Vô Tiện vốn tưởng rằng, hoặc nói là kỳ vọng rằng, Lam Vong Cơ sẽ không đem những lời này để trong lòng, nhưng ngoài dự đoán chính là, sắc mặt Lam Vong Cơ không đẹp một chút nào, ngay cả "Ừm" cũng không nói một tiếng. Xem ra, đối với những lời cay nghiệt mới vừa rồi của Giang Trừng, Lam Vong Cơ còn buồn bực hơn là hắn nghĩ. Có lẽ đơn giản là y không thích tính tình của Giang Trừng, lại có lẽ... là y đặc biệt không tha thứ được đối với những lời trách mắng "Không biết kiểm điểm", "Không có liêm sĩ", "Người linh tinh vớ vẩn"....
Tuy rằng trải qua mấy ngày nay, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ đối với mình hẳn là khá coi trọng, có khác biệt, nhưng chung quy không dám phỏng đoán sự "coi trọng" này đến tột cùng là có bao nhiêu nặng, "khác biệt" lại không phải thật sự là loại khác biệt mà hắn nghĩ. Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ cảm thấy tự tin là chuyện gì xấu, cũng thường vì thế mà đắc ý khinh cuồng... Nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ trải qua tâm trạng luống cuống tay chân thế này. Quá khứ hắn cảm thấy con người Lam Vong Cơ này đặc biệt dễ đoán, nhưng bây giờ lại... sợ rằng chỉ một mình hắn đang mơ tưởng hão huyền, mong muốn đơn phương, tự tin quá mức.]
Xác thật là không phải tự tin quá mức, tỉnh lại đi nào huynh đệ, Lam Trạm chính là đã sớm bị trêu chọc đến mức lúng túng bối rối, lúc trước đầy mánh khoé như vậy, tại sao bây giờ mới bắt đầu luống cuống tay chân?
Nguỵ Vô Tiện khẽ ho, hơi có chút xấu hổ, nhưng vẫn biện giải cho mình, "Lam Trạm, 'ta' đó không thông suốt cũng thôi đi, tại sao còn có chút mắt mù đầu óc bị nước vào như thế cơ chứ, chuyện đơn giản vậy cũng không nhận ra ha ha ~"
Lam Vong Cơ: "... Sẽ không". Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ vẫn luôn dễ đoán như thế.
Hiểu Tinh Trần: Vô Tiện sư điệt, ngươi đây là tàn nhẫn lên thì chính mình cũng mắng hả?
Giang Yếm Ly: Chỗ nào là không thông suốt, đây mới là dáng vẻ tình đầu chớm nở chứ, đáng tiếc hiện giờ a Tiện và Hàm Quang Quân xem như đã yêu nhau đậm sâu rồi.
[Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, Nguỵ Vô Tiện vốn định dùng cách diễn trò chọc cười mà mình am hiểu nhất để lừa dối qua cửa, nhưng sợ miễn cưỡng trêu đùa lại lâm vào xấu hổ, ngắc ngứ một hồi, đột ngột nói: "Chúng ta là đang đi đâu?"
Đề tài này xoay chuyển thật là cứng nhắc. Nhưng Lam Vong Cơ lại phối hợp tiếp lời, nói: "Ngươi muốn đi chỗ nào". Nguỵ Vô Tiện xoa xoa gáy, nói: "Trạch Vu Quân còn không biết an nguy thế nào, cũng không biết đám người kia rốt cuộc tính toán làm gì. Không bằng chúng ta đi Lan Lăng trước..." Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, nói: "Không, đừng đi Lan Lăng, đi Vân Bình Thành trước".
Lam Vong Cơ nói: "Vân Bình Thành?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng. Vân Bình Thành ở Vân Mộng. Ta đã từng nói với ngươi chưa? Lúc trước khi ở trên Kim Lân Đài, ta thấy bản thảo của mình ở trong mật thất của Phương Phỉ điện, để cùng chỗ với bản thảo của ta còn có một tờ khế đất, là một nơi ở Vân Bình Thành. Lan Lăng Kim thị thế mạnh tiền nhiều, ta nghĩ nếu không có ẩn tình gì, Kim Quang Dao sẽ không cất riêng tờ khế đất này. Hẳn là có thể phát hiện ra điều gì đó ở chỗ này".]
Vân Bình Thành... sao?
Mạnh Dao nhớ tới lúc vừa đến đây, từng đọc thấy hắn kêu Tiết Dương xử lý một nơi ở Vân Mộng, chỉ là không biết sau khi xử lý, nơi đó biến thành cái gì.
Chính mình sẽ không vô duyên vô cớ cất kỹ tờ khế đất đó, Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân hai người cũng sẽ không chậm trễ trừng phạt kẻ phạm tội là hắn đây.
Đột nhiên trong bóng tối mơ hồ có một dự cảm, cả đời hắn, bắt đầu từ nơi gặp gỡ, tất cả mọi chuyện, có phải rồi cũng sẽ kết thúc tại nơi đó không?