Lam Vong Cơ lại không đáp lời, Ngụy Vô Tiện không nghe thấy y trả lời, ngẩng đầu nhìn, hoá ra hắn vẫn còn che tai Lam Vong Cơ, mới vừa rồi Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghe hắn nói chuyện, hèn chi không trả lời, vội vàng buông tay ra.]
Nghe xong câu cuối cùng, ý nghĩ đầu tiên của mọi người: Đây là xem một hồi quên mất chuyện che lỗ tai hả? Không không, so với lý do bình thường này, bọn họ nhất trí cho rằng, đây vẫn là họ Ngụy đangchơi xấu. Dù sao đi nữa, từ sau khi quan hệ của hai người bọn họ sáng tỏ, thì gần như dính sát bên nhau chưa từng tách rời, càng không cần nhắc tới đủ loại cử chỉ thân mật trong đó.
Nhưng càng đáng giận chính là, dường như Hàm Quang Quân còn cực kỳ vui vẻ khi bị Ngụy Vô Tiện chơi xấu, ai biểu người này cho dù dùng hết sức lực ôm lấy Ngụy Vô Tiện sợ chó, cũng không chậm trễ hai mắt quan sát tình thế ở hiện trường, nhưng lại hoàn toàn không mở miệng ngăn cản cơ chứ.
Chưa kể dưới sự nỗ lực không ngừng của hai người Lam Ngụy, khi tâm trí của người nào đó nghe đến một chỗ đặc biệt, đã hình thành nên một khuôn mẫu cố định mà Ngụy Vô Tiện hiện tại muốn biết chính là, đối với việc bất kể 'mình' nói ra điều gì cũng luôn muốn nhận được lời đáp lại của 'Lam Vong Cơ', cái người Lam Trạm đang ở bên cạnh hắn đây cảm thấy thế nào?
Lam Vong Cơ: Ta đang nhìn ngươi, nhìn không chớp mắt.
Tiết Dương: Ta và chú lùn nhỏ cũng bị trói chặt một chỗ vẫn không ai chú ý đến là chuyện thế nào?
Mạnh Dao: Nếu không chú ý tới luôn thì càng tốt.
[Lúc này, Kim Quang Dao bỗng nhiên chuyển đề tài, cười nói: "Giang tông chủ, tại sao ngươi lại thế này? Từ lúc bắt đầu, ánh mắt cứ luôn né tránh không dám nhìn về phía bên kia, là bên kia có thứ gì hay sao?"
Giang Trừng nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là tiên đốc, muốn đánh cứ đánh, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Kim Quang Dao lại nói "Còn trốn? Bên kia không có thứ gì, bên kia là sư huynh của ngươi. Ngươi thật sự đuổi theo A Lăng tìm được tới nơi này sao?"
Giang Trừng nói: "Không thì sao?! Ta còn có thể tìm ai?!" Lam Hi Thần nói: "Đừng trả lời hắn!"
Kim Quang Dao giỏi khoa môi múa mép, chỉ cần Giang Trừng bắt đầu nói chuyện với hắn, thì sẽ bị hắn dời đi lực chú ý, vô thức bị tác động tâm lý. Kim Quang Dao nói: "Được thôi, Ngụy tiên sinh, ngươi thấy rồi chứ gì? Sư đệ của ngươi không phải tới tìm ngươi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi một cái đó." Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lời này của ngươi thật kỳ lạ, thái độ này của Giang tông chủ đối với ta cũng không phải ngày đầu tiên, cần ngươi ở đây nhắc nhở ta sao."
Nghe vậy, khoé miệng Giang Trừng khẽ co rút một trận, mu bàn tay cầm Tử Điện nổi gân xanh lên. Kim Quang Dao lại chuyển qua y, thở ngắn than dài nói: "Giang tông chủ, ngươi xem, làm sư huynh của ngươi, cũng thật không dễ dàng nha." Nghe Kim Quang Dao cứ luôn chuyển đề tài lên người hắn, Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảnh giác. Giang Trừng thì trả lời lại một cách mỉa mai: "Kim tông chủ, làm nghĩa huynh của ngươi chẳng phải là càng không dễ dàng hơn sao!" Kim Quang Dao hoàn toàn không để ý tới Giang Trừng có đang nghe hắn nói chuyện hay không, nói: "Giang tông chủ, ta nghe nói ngày hôm qua ngươi ở trong Liên Hoa Ổ vô duyên vô cớ gây ồn ào một phen, cầm bội kiếm trước kia Di Lăng lão tổ sử dụng chạy đi khắp nơi, gặp ai thì kêu người đó rút ra ha". Biểu tình của Giang Trừng trong nháy mắt trở nên vô cùng khủng bố.
Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên ngồi bật dậy khỏi lồng ngực Lam Vong Cơ, tim cũng đột nhiên đập nhanh một trận, trong đầu có một giọng nói cất lên "Bội kiếm của ta? Là nói Tùy Tiện sao? Tùy Tiện của ta không phải ném ở chỗ Ôn Ninh à? Không đúng, ngày hôm qua cho tới hôm nay đúng là không thấy y cầm... Làm sao rơi vào trong tay Giang Trừng?! Giang Trừng tại sao muốn người khác rút kiếm ra? Chính y có rút ra hay không?" Đang lúc tinh thần căng chặt, Lam Vong Cơ duỗi tay vuốt lưng hắn hai cái, Ngụy Vô Tiện lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút.]
Ôn Ninh lại bị điểm danh một lần nữa: Công tử thực xin lỗi.
Ngụy Vô Tiện: Còn may có Lam Trạm ở đó, bằng không thật sự hẳn là đau lòng cho mình đột ngột bị doạ sợ một phen.
Phong bế linh lực bằng tiếng đàn không thành công, thực lực tu vi cá nhân không thể đánh liều, hành động kế tiếp của 'Kim Quang Dao' ngược lại cũng không ngoài dự đoán, quả nhiên thứ dùng để đả kích 'Giang Trừng' lúc này chính là chân tướng về kim đan.
Quen thói thích chọc vào nỗi đau của người khác, còn chọc một cái thật chuẩn xác, thật sự là giống như lời Ngụy Vô Tiện đã nói, cùng một kiểu với Tiết Dương.
Tính tình dễ bị kích động cảm xúc như Giang Trừng, sợ là không thể nào không trúng kế, chỉ là so với đối thủ của Tiết Dương lúc ấy, Tống Lam và Hiểu Tinh Trần, một người bị khiêu khích đến lộ ra điểm yếu và bị giết mất mạng, một người kia bị kích thích đến mất đi ý thức sinh tồn và tự sát mất mạng, thì cho dù là bị ám toán, ở trước mặt nhiều người như vậy, nói chung sẽ không đến mức mất mạng chứ.
Giang Trừng đã bị xác định sẽ trúng kế: 'Ngụy Vô Tiện' làm thế nào còn có thể cười được?
Tình huống này, rất khó để mọi người không nhớ tới vài trường hợp ít ỏi từng miêu tả Tiết Dương đánh nhau với người ta. Cái kiểu đánh không lại liền dùng lời nói để kích thích, nhiễu loạn tinh thần đối phương này, đối với phe kia của cuộc chiến mà nói, thật sự là vô cùng khó chịu.
Tống Lam đối với chuyện này càng là có kinh nghiệm, khi đọc chuyện ở Nghĩa Thành, y và Hiểu Tinh Trần đều là bị tổn hại khi để đối phương nói quá nhiều, do đó dẫn tới thiệt mạng, vì vậy còn bị Di Lăng lão tổ tóm lấy dạy dỗ một phen.
Nhưng với loại người này, chỉ cần bị nắm được nhược điểm, thì thật là khó lòng phòng bị á.
Trong bầu không khí vi diệu, Mạnh Dao một mình cảm thán, mánh khoé an ủi dỗ dành Di Lăng LãoTổ của Hàm Quang Quân càng lúc càng hiệu quả nha.
[Thấy Giang Trừng đột nhiên trầm mặc, Kim Quang Dao mắt loé sáng, nói: "Ta còn nghe nói ai cũngkhông rút ra được thanh kiếm kia, nhưng chính ngươi lại rút ra được. Chuyện này thật kỳ quái, nó đã phong kiếm từ lâu khi ta cất giữ thanh kiếm này mười ba năm trước, ngoại trừ bản thân Di Lăng Lão Tổ, những người khác tuyệt đối không thể rút ra được..."
Giang Trừng đồng loạt triệu Tử Điện và Tam Độc ra, cả giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta!" nhưng Kim Quang Dao cứ tự mình cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Vì thế ta lại nhớ tới, năm đó Ngụy công tử thật đúng là khinh cuồng bừa bãi, đi đâu cũng không mang theo bội kiếm, lần nào cũng luôn tìm các lý do khác nhau. Ta vẫn luôn cảm thấy cực kỳ quái lạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Giang Trừng gầm lên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!" Kim Quang Dao giương cao giọng nói:"Giang tông chủ, ngươi cũng thật ghê gớm, gia chủ trẻ tuổi nhất, dùng sức của một người trùng kiến Vân Mộng Giang thị, ta thập phần bội phục. Nhưng ta nhớ từ trước đến nay cái gì ngươi cũng đều không sánh bằng Ngụy tiên sinh, có thể thỉnh giáo một chút ngươi làm thế nào lội ngược dòng sau Xạ Nhật Chi Chinh hay không? Có phải ăn kim đan diệu dược gì không ha!" Hai chữ "kim đan", hắn nói một cách rõ ràng sắc bén vô cùng. Mặt mũi Giang Trừng gần như biến dạng, Tử Điện cũng phát ra ánh sáng trắng nguy hiểm, dưới sự hỗn loạn của tinh thần, xuất hiện một tia sơ hở trong động tác.
Kim Quang Dao chờ chính là thời khắc sơ hở này, vung ra sợi dây đàn che giấu nãy giờ. Giang Trừng lập tức hoàn hồn đón đánh, Tử Điện và sợi dây đàn xoắn vào nhau, Kim Quang Dao cảm giác lòng bàn tay tê rần, lập tức thu tay lại. Nhưng mà, ngay sau đó hắn khẽ cười một tiếng, tay trái vung ra một sợi đây đàn khác, đánh về phía Ngụy Vô Tiện ở bên kia! Đồng tử Giang Trừng đột nhiên hơi co lại, vỗ tay xoay hướng đi của Tử Điện để cắt đứt sợi dây đàn kia. Kim Lăng lại kêu lên thất thanh: "Cữu cữu coi chừng!"
Kim Quang Dao nhân cơ hội rút ra bội kiếm vẫn luôn đeo ở bên hông hắn, đâm vào ngực Giang Trừng! Sắc mặt Giang Trừng tái nhợt bụm kín ngực. Máu tươi trào ra qua kẽ tay hắn, nhanh chóng nhuộm ngực áo thành một mảng màu tím sậm. Sau khi Tử Điện chặn đứng sợi dây đàn kia, trong nháy mắt đã biến trở lại thành chiếc nhẫn bạc, quay về trên tay y... Nhân cơ hội này, Kim Quang Dao xông tới trước, điểm hai cái phong bế linh mạch của y, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo để lau sạch thanh nhuyễn kiếm của hắn, đeo trở lại bên hông.
Kim Lăng sớm đã tiến lên đỡ lấy Giang Trừng, Lam Hi Thần thở dài: "Không thể cử động lung tung, dìu y từ từ ngồi xuống."]
Đầu tiên là nhắc tới nguyên do việc gặp ai cũng kêu người đó rút kiếm, sau đó lại nói tới Tùy Tiện bị phong bế chỉ có một người có thể rút ra, sau đó chỉ ra sự thật về kim đan, lợi dụng Giang Trừng cuốicùng tinh thần hỗn loạn, tấn công bằng dây đàn một lần không thành công, còn giả vờ tấn công về phía Ngụy Vô Tiện!
Kim Quang Dao nắm bắt thời cơ thật sự chuẩn, hai chữ 'kim đan' vừa nói ra, Giang Trừng không có khả năng lại giả vờ như không thấy Ngụy Vô Tiện, huống chi còn là phản ứng của cơ thể dưới tình huống nguy hiểm.
Châm ngòi, đánh lén, dương đông kích tây, dưới sự kết hợp của mấy cú đấm, Giang Trừng cứ như thếbị 'Dao găm trắng đi vào, dao găm đỏ rút ra'.
Chỉ là......
Ngụy Vô Tiện nói: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng Liễm Phương Tôn mang theo dây đàn không phải chỉ đơn giản là để siết cổ sao? Làm thế nào lúc đó ngay cả Huyền Sát thuật cũng dùng ra được? Hay là cả hai tay cùng xuất chiêu, hai tay cùng tiến hành?"
Cảm tình của Lam Hi Thần đối với vị nghĩa đệ này thế mà lại thật sự tốt đến mức đó, không chỉ có thể dạy tuyệt học Thanh Tâm âm của Cô Tô Lam thị, mà ngay cả bí kỹ Huyền Sát thuật cũng không hềkeo kiệt một chút nào? Hay là nói, thuật 'ăn trộm bí kíp' đã đạt đến cảnh giới, chỉ cần nhìn là có thể học được một cách vô cùng tỉ mỉ?
Những người khác cũng suy nghĩ giống vậy, thậm chí càng nghiêng về một loại khả năng, lập tức đều âm thầm than thở chức vụ tông chủ Lam gia đã gửi gắm sai người rồi.
Bản thân Lam Hi Thần - người chưa từng dạy Thanh tâm âm, càng không thể nào nói tới Huyền Sát thuật - cũng nghĩ như thế, chắp tay hướng về phía thúc phụ đại nhân, đang định nhận tội một lần nữa, đã nghe Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Trên phố luôn nói các đời Cô Tô Lam thị đều sinh ra kẻ si tình, còn may kẻ si tình đời này là Lam Trạm, đã coi trọng ta - một đạo lữ tốt không hám danh hám lợi này, nếu đổi thành Lam đại ca như thế này, há chẳng phải sẽ dọn sạch Lam gia hay sao?"
Lam Hi Thần lập tức đổ mồ hôi lạnh từ đầu đến chân, không thể nghĩ nổi đến việc nhận tội gì nữa, tràn ngập trong lòng đều là: Thúc phụ, ta không phải ta không có......
Mạnh Dao hung hăng lau mặt: Bị người này phun dữ quá...... Đại ca là 'Đánh là thương, mắng là yêu, yêu đến tận cùng thì dùng chân nâng', thế nên, bây giờ lại bị ẩn dụ thành mưu đồ gia sản của Lam gia? Mấy chuyện này là cái quỷ gì (╯‵□′)╯︵┻━┻
Kim Tử Hiên: A, tình cảm của Tam Tôn thật tốt.
Giang Yếm Ly:...... Sau này có rảnh a Trừng a Tiện sẽ dẫn chàng đi cùng.
Ngụy Vô Tiện: Ta chủ yếu cũng chỉ muốn khen mối nhân duyên tốt cùng với Lam Trạm, thuận miệng nói ra mà thôi.
Lam Vong Cơ:......
Giang Trừng - người còn tưởng được an ủi một phen nhưng lại bị mọi người lạc đề: Ai? Ngươi, một kẻ túi tiền trống rỗng, không, một thằng nhãi nghèo mạt rệp, không màng danh lợi á?
Nhiếp Hoài Tang: Nhớ mang máng, người nào đó còn từng đòi hỏi thù lao kếch xù? Nếu khen hùa theo một câu 'không màng danh lợi', có phải sẽ có thể tiết kiệm được một phần gia sản hay không?
Giang Trừng vừa được đọc thấy bị đâm một kiếm:......