.... Thấy y dường như rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, còn nói hai tiếng đa tạ với mình, Nguỵ Vô Tiện không cao hứng, nhưng không tự chủ được mà muốn xích qua... Nhưng dấu răng trên cánh tay hơi đau nhức.... Hắn vội vàng kiềm chế chính mình....
Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ không phải quái vật. Ngươi nhìn nó, giống con gì". Nguỵ Vô Tiện nói "Con rùa bự!"
Lam Vong Cơ: "Có một loại thần vật, hình dạng như thế".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Huyền Vũ thần thú?... Kém truyền thuyết hơi hơi xa ấy nhỉ".
Lam Vong Cơ nói: "Đương nhiên không phải Huyền Vũ thần thú chân chính.... 400 năm trước, Kỳ Sơn từng xuất hiện một con 'Huyền Vũ giả' quấy phá.... Có tu sĩ đặt tên cho nó là 'Đồ Lục Huyền Vũ'... Từng có tu sĩ lập nhóm chuẩn bị giết nó, nhưng năm ấy vào đông, đúng lúc rơi xuống một trận tuyết to, cực kỳ lạnh giá, con Đồ Lục Huyền Vũ kia liền biến mất, từ đấy chưa xuất hiện lại".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngủ đông".]
Nhiếp Hoài Tang thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai cái người này rốt cuộc đã nói đến chính sự, nhưng, biết tên hung thú hay không hình như chẳng có tác dụng gì thì phải?
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được khen ngợi: "Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị các ngươi nha, thật đúng là sách gì cũng có, chuyện 'Đồ Lục Huyền Vũ' tác loạn mấy trăm năm trước có ghi chép lại, kể cả ta đến vườn hoa của Thì Hoa Nữ một chuyến cũng có thể ghi chép lại, đây thật là quá thần kỳ á, hẳn là chuyện ta và Lam Trạm giết chết Đồ Lục Huyền Vũ cũng sẽ đặc biệt được biên soạn vào sách đúng không".
Lam Khải Nhân hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Điển tịch trong Tàng Thư Các chính là do các đời tổ tiên quanh năm tích luỹ mà có, tập hợp kinh nghiệm phong phú của đời trước, khai sáng trí tuệ cho đời sau, nhắc nhở đệ tử kế thừa học tập, là những điều căn bản trong cuộc sống an ổn hàng ngày của Cô Tô Lam thị ta, đương nhiên tất cả những giai thoại về các con thú kỳ lạ cũng đều được ghi chép lại."
Cho nên Lam Trạm vì bảo vệ sách mà ngay cả chân cũng bị đánh gãy sao. Nguỵ Vô Tiện nói thầm ở trong lòng, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc có nhớ câu chuyện giết chết Đồ Lục Huyền Vũ như thế nào không?"
Lam Hi Thần nói: "Vụ việc này ghi trên sách là Vong Cơ sau đó bổ sung vào, ta cũng có xem qua, người chém chết hung thú Đồ Lục Huyền Vũ, là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện".
Nguỵ Vô Tiện chọt chọt vào cánh tay Lam Vong Cơ hai lần, cười nói: "Ghi lại theo sự thật, hử?"
Lam Vong Cơ nắm lấy móng vuốt quậy phá, sắc mặt bất biến, chỉ thở nhẹ ra ba chữ, "Theo sự thật".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Giang Trừng nói: "Ta ngược lại muốn nghe xem, hung thú này rốt cuộc là chết nghẹn khuất như thế nào!"
Nhiếp Hoài Tang cũng hơi lộ ra vẻ hưng phấn, ai da, lập tức phải đọc tiếp nha.
Nhưng mà lông mày Nguỵ Vô Tiện giật nảy, mấy ngày trước khi hai bọn hắn động thủ, Lam Trạm chính là.... Mang theo ánh mắt tràn đầy dấu hỏi nhìn về phía Lam Vong Cơ, tuy thần sắc y như bình thường nhưng ánh mắt lại tối sầm xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn.
[.... Nguỵ Vô Tiện nói: "Mộ Khê Sơn đến Cô Tô, so với Vân Mộng gần hơn một chút... Nhiều nhất chờ thêm một hai ngày, Giang Trừng cũng có thể chạy về Liên Hoa Ổ. Giang Trừng thông minh lanh lợi, người Ôn gia không ngăn được hắn, không có gì để lo lắng". Lam Vong Cơ dáng vẻ uể oải rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Đợi không được" "Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã bị đốt".
Nguỵ Vô Tiện thử hỏi thăm: ".... Người đều còn sống chứ? Thúc phụ ngươi, ca ca ngươi".
..... Lam Vong Cơ lại thẫn thờ nói: "Phụ thân sắp không còn nữa. Huynh trưởng mất tích".
Nguỵ Vô Tiện... nhất thời có chút xấu hổ... Ai ngờ, hắn mơ màng hồ đồ vừa quay đầu lại thì cả người cứng đờ hết lại. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt của Lam Vong Cơ giống như noãn ngọc vậy, càng chiếu thật rõ dòng nước mắt trên má y.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Muốn chết mà!"... Con người hắn đây chịu không được nhất là nhìn người khác rơi nước mắt. Nước mắt nữ nhân nhìn không chịu nổi... nước mắt nam nhân càng là nhìn không chịu nổi... Bắt gặp nước mắt của một nam nhân xưa nay mạnh mẽ, còn đáng sợ hơn so với vô ý nhìn thấy một thiếu nữ trong sạch đang tắm, đã vậy hắn còn không thể tới an ủi. Chịu nhiều đòn đả kích nặng nề nhà cửa bị thiêu huỷ, toàn tộc gặp ức hiếp, phụ thân lâm nguy, huynh trưởng mất tích, thân mang thương tích, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều là bất lực vô ích. Tay chân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết nên đặt ở đâu, sau một lúc lâu mới nói: "Cái đó, Lam Trạm".
Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt lên: "Câm miệng". Nguỵ Vô Tiện câm miệng.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nói: "Nguỵ Anh, con người ngươi, thật sự rất đáng ghét".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ờ...." Nghẹn một hồi, hắn vẫn nói: "Thật ra ta không phải muốn quấy rầy ngươi.... Ngươi lạnh không. Quần áo hong khô rồi, trung y cho ngươi áo khoác ngoài ta giữ"..... Chính mình khoác áo ngoài, yên lặng cút đi.]
Loại chuyện này đối với Lam Vong Cơ mà nói, là việc quá mức riêng tư bí mật, ngoại trừ người Lam gia, mọi người nghe được đều rất xấu hổ.
Nhiếp Hoài Tang đọc đến càng là quẫn bách, đặc biệt là đọc đến đoạn bắt gặp nước mắt nam nhân, còn đáng sợ hơn so với vô ý nhìn thấy một thiếu nữ trong sạch đang tắm rửa gì đó, cách nói kỳ lạ này, làm hắn đang vô cùng quẫn bách chợt sinh ra một cảm giác càng xấu hổ hơn. Nghĩ lại bộ dạng trước đó ôm tay áo khóc lóc thảm thiết của chính mình, trời ơi, có cảm giác càng xấu hổ hơn giống như lúc đó mình không mặc quần áo á, làm xao bây giờ.?(????ω????)?
Nguỵ Vô Tiện nghe đoạn này đọc ra hết mọi lời nói trong lòng mình, hơi có chút xấu hổ hiếm hoi, còn có chút khó chịu vì Lam Trạm, cười gượng gạo nói: "Lam Trạm, khi đó ngươi nghiêm túc nói chán ghét ta như vậy, từ đó về sau ta liền tin tưởng sâu sắc vào điều này không chút nghi ngờ á".
Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, nghẹn giọng nói: "Thực xin lỗi".
"Không phải cố ý nói ngươi đáng ghét," dừng một chút, mới nói tiếp: "Ta rất may mắn, có ngươi ở đây!"
Đều là người tu tiên, tai thính mắt tinh, hai người này không dùng bùa cách âm, cũng không cố tình nói nhỏ, đương nhiên đều bị nghe được.
Lam Khải Nhân nặng nề thở dài, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy cảnh hai người ôm nhau một chùm, cũng không sinh ra một chút tức giận nào. Nếu huynh trưởng còn trên đời, hắn sẽ đồng ý không? Chậm rãi lắc đầu, suy nghĩ viễn vông mấy chuyện đó làm chi.
Lam Hi Thần vẫn giữ nụ cười, đợi một lát, làm như đè nén những đau thương và chua xót ở trong lòng xuống, rồi mới nói: "Vong Cơ, khổ cho ngươi".
Lam Vong Cơ rũ mắt, "Không có". Khi đó, ai cũng không tốt hơn ai. Đều đã qua rồi, có lẽ, phụ thân y, đã gặp được mẫu thân rồi.
Người Lam gia, mặc dù là đau thương, cũng giữ trong lòng, không lộ ra chút nào, rồi sau đó, hoá thành kiên trì, kế thừa tinh thần thanh phong nguyệt lãng, đứng giữa thế gian.
[.... Đợi Lam Vong Cơ khôi phục lại bình tĩnh, lúc này hắn mới làm như không có việc gì quay trở về.... Bọn hắn nhặt hết những mũi tên, trường cung, thiết lạc rơi rụng ở trên bờ lên, mũi tên hơn 100 chiếc, trường cung khoảng 30 cái, thiết lạc mười mấy cái.... Lam Vong Cơ tháo toàn bộ dây cung trên cây cung xuống, kết thành một sợi dây dài. Hai tay y căng thẳng sợi dây này, ngay sau đó vung ra, một khối nham thạch phía trước cách khoảng ba trượng bị đánh trúng vỡ nát... Nguỵ Vô Tiện nói: "Huyền sát thuật?"
Lam Vong Cơ nói: "Từ bên trong công phá ra". Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng dốc hết sức lực.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta cũng đồng ý, công phá từ bên trong. Nhưng mà Huyền sát thuật của nhà các ngươi ở trong mai rùa chật chội, không tiện phát huy, hơn nữa vết thương trên chân của ngươi chưa lành, sợ là thi triển sẽ bị giảm sút đó?.... Nghe ta đi".
.... Nguỵ Vô Tiện vác một bó mũi tên và thiết lạc, lặn xuống trước cái lỗ đầu của Đồ Lục Huyền Vũ.... Chui vào trong mai rùa, hai chân Nguỵ Vô Tiện đặt xuống "đất"... Một mùi hôi thối tanh tưởi ngập trời ùa đến, ép cho hắn suýt nữa mắng thành tiếng.... Nguỵ Vô Tiện đang đứng ở trong đám bùn lầy thi thể tạo thành từ những phần chân tay thân thể bị cắn đứt còn sót lại. Tiếp tục đi tới trước.... Quả nhiên, phần đầu và phần cổ là vảy rồng, càng đi xuống dưới thì da càng mỏng, càng yếu ớt. Lúc này, bùn lầy thi thể đã ngập tới eo Nguỵ Vô Tiện.... Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cán cây dài của thiết lạc, dùng hết sức kéo nó ra ngoài, phần đầu của thiết lạc lôi ra một thứ từ trong đống thi thể, phát ra một tiếng "keng" rất nhỏ.... Hắn vươn tay ra,.... Trong nháy mắt nắm lấy nó đột nhiên rụt tay về, thầm nghĩ: "Cái thứ gì, oán niệm quá mạnh!"
.... Đồ Lục Huyền Vũ nhe hàm răng đen vàng xen lẫn, há miệng gào rít lên.... Nhân lúc yêu thú không khép miệng được, Nguỵ Vô Tiện đem một bó mũi tên ra sức đâm vào chỗ da yếu ớt mong manh nhất kia của nó.... Thân thể Nguỵ Vô Tiện đã bị hút vào trong khoang miệng của Đồ Lục Huyền Vũ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của con yêu thú trăm nay này tám chín phần đều có tính chất ăn mòn, người chỉ cần bị nuốt vào, thì trong nháy mắt sẽ bị nóng chảy thành một làn khói nhẹ!
.... Đồ Lục Huyền Vũ va đập đầu một hồi.... Liều mạng ép thân thể ra ngoài..... Lam Vong Cơ sớm đã ở trên lỗ đầu của nó thả sợi dây, chờ đợi đã lâu. Đồ Lục Huyền Vũ vừa lao ra, y liền thu dây, dây cung chấn động, cắt vào thịt!.... Lam Vong Cơ kéo mạnh dây cung, một khắc cũng không buông, kiên trì ba canh giờ.... Đồ Lục Huyền Vũ mới dần dần bất động.]
Công phá từ bên trong, một người lẻn vào trong vỏ của hung thú, dẫn dụ phần thân thể yếu ớt này ra ngoài, một người khác ở bên ngoài kết trận chờ đợi, chờ cơ hội dốc hết sức lực dùng Huyền sát thuật. Không thể không nói, đây là kế hoạch đơn giản nhất cũng là tuyệt hảo nhất, nhưng khi thực hiện, mỗi một bước đều là hiểm nguy trùng trùng, chỉ mành treo chuông!
Đặc biệt là Nguỵ huynh! Nhiếp Hoài Tang cầm cây quạt trong tay quạt thật nhanh, làm như muốn nhờ vào cây quạt bé nhỏ không đáng kể này loại bỏ thứ gì đó dơ bẩn vậy, thầm nghĩ: Quá là ghê tởm đi, chỉ cần đọc những từ ngữ miêu tả cảnh tượng kia, là hắn đã cảm thấy từng đợt buồn nôn quặn lên trong bụng, quả nhiên mình vẫn là thích hợp nhất với cẩm y ngọc thực, cầm quạt ngắm tranh đọc thoại bản ăn chơi trác táng thôi.
Vẫn đúng là hợp sức giết chết, Giang Trừng gật gật đầu, lại thử tưởng tượng lấy mình đổi thành vị trí của Nguỵ Vô Tiện như thế, thì cho dù y không có thói ở sạch cổ quái của người Lam gia kia, cũng cảm thấy ghê tởm không chịu được, đột nhiên cảm thấy việc chém chết yêu thú Đồ Lục Huyền Vũ 400 năm gì đó, cũng không đáng hâm mộ ghen tị như vậy....
"Hay!" Nhiếp Minh Quyết vỗ tay nói: "Quả thực là anh hùng thiếu niên, cực kỳ tài giỏi!"
Năm đó hai người đều là 17 – 18 tuổi, bên người không có kiếm, trong tay không có tiên khí, thậm chí vết thương cũ thêm vết thương mới, tinh lực không đủ, chỉ với một chuyến liều mạng như vậy, giết chết được Đồ Lục Huyền Vũ, tuyệt đổi gánh được lời khen này!
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa cái mũi, nếu như nhớ không lầm, đây hình như là lời khen đầu tiên mà hắn có được từ trong miệng của Xích Phong Tôn, ngay cả khi hắn giơ tay lên tiếng tỏ ý có thể nghĩ cách giải quyết hậu quả do đao linh Nhiếp gia quấy phá, cũng không có được sắc mặt tốt! So với khi mới vừa đến đây, bộ dạng nhắc tới là muốn chém, lời lẽ nghiêm khắc giáo huấn của người này, thì đây là sự biến đổi to lớn đó nha! Nghĩ lại cuộc đi săn trên Bách Phượng Sơn, chiến tích kim đao của Xích Phong Tôn lập tức càn quét hơn phân nửa yêu thú, đột nhiên có loại ảo giác 'yêu thú mới là tình yêu cả đời của Xích Phong Tôn'!
Tiết Dương trầm tư một lát, đột nhiên nói: "Nguỵ tiền bối, thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ kia, chính là được dùng để đúc Âm Hổ phù đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, nói: "Tiểu lưu manh, còn biết được rất nhiều nhỉ".
Tiết Dương cười nói: "Cũng không phải là bí mật gì, muốn đúc pháp khí ra lệnh cho hung thi, dùng thanh kiếm sắt này thật đúng là một nguyên liệu có thể gặp chứ không thể cầu nha".
Nguỵ Vô Tiện cũng cười nói: "Đúng vậy đó, vốn là một thanh kiếm phẩm cấp không thấp, ở trong bụng một con hung thú, nhiễm máu tươi, lây oán khí, tích luỹ ngày tháng qua mấy trăm năm, cũng không phải là rất khó gặp, rất thích hợp đúng không! Nhưng, tu vi thiên tài như ta năm đó, lúc nắm lấy thiếu chút nữa đã bị đoạt mất hồn phách, một thằng nhãi nào đó mọi phương diện đều nửa vời, cũng không nên có suy nghĩ hão huyền nha, đương nhiên, cũng chẳng có cơ hội nào để mà suy nghĩ hão huyền!"
Tiết Dương làm như nghe không hiểu ý nghĩa cảnh cáo trong lời nói này, vẫn ngang nhiên tự đắc cười, không hề để ý chút nào.
Mọi người: Có thể nào lúc đang buông lời hung ác thì đừng có nhân tiện nâng mình lên được không? Tự nhận thiên tài gì đó có phải là da mặt hơi dày rồi không!
Kim Tử Hiên thầm nghĩ, chiến sự Xạ Nhật Chi Chinh như vậy, còn bớt thời gian chạy tới Mộ Khê Sơn đào hang xúc đất tìm sắt vụn, trí nhớ của thằng nhãi này lúc đó tại sao lại tốt như vậy?