Yên tĩnh một lát, chỉ nghe Hiểu Tinh Trần nói: "Sư điệt, tà ma ngoại đạo là....?"
"Ta họ Nguỵ, tên là Anh, tự Vô Tiện, Hiểu sư thúc thoải mái kêu cái nào cũng được, không cần khách khí như vậy". Nguỵ Vô Tiện nhìn lướt qua Lam Vong Cơ rồi mỉm cười với Hiểu Tinh Trần: "Bởi vì ta tu quỷ đạo, lấy oán khí làm trung gian, túng quỷ ngự thi, tự hình thành một môn phái".
Hiểu Tinh Trần trợn tròn hai mắt, rất là bất ngờ, tuy rằng không hiểu câu này nghe ra giống quỷ đạo chính thống gì, nhưng.... "Đạo sinh vạn vật, đại đạo vô hình, tâm của ta chính là đạo, đạo của ta chính là tâm, nếu như Vô Tiện sư điệt có thể giữ vững bản tâm, phân rõ thiện ác thị phi, quỷ đạo cũng có sao đâu?"
Lời Hiểu Tinh Trần vô hình trung lại giống với những gì nói trong 'Vô Tự Thiên Thư', điều này làm cho những người có quan điểm bất đồng ngồi tại đây chợt không biết phản bác từ chỗ nào.
"Nói rất đúng!" Nguỵ Vô Tiện vỗ tay thật to, "Ít nhất tốt hơn nhiều so với những người bề ngoài ra vẻ đạo mạo, sau lưng làm việc xấu, đúng không Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ duỗi tay chỉnh dáng ngồi của hắn cho ngay ngắn, nói: "Không biết toàn cảnh, không được phán xét".
Nguỵ Vô Tiện rất thích thái độ và nguyên tắc hành xử công bằng chính trực, không thiên vị này của y, cười nói: "Được được được, vậy tới Hàm Quang Quân ngươi đọc nha?"
Nào ngờ Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu nói: "Tránh hiềm nghi". Rồi thi lễ với Lam Khải Nhân nói: "Làm phiền thúc phụ!"
Lam Khải Nhân vuốt chòm râu sơn dương của mình không từ chối, ngược lại ông muốn xem thử Lan Lăng Kim thị vào cuộc đổi trắng thay đen, lừa gạt luân lý thế nào!
Nguỵ Vô Tiện biểu thị sự đồng ý, dở khóc dở cười, Lam Nhị ca ca thừa nhận muốn tránh hiềm nghi à? Một ý tứ nào đó là đánh vào mặt ta đúng không. Nhưng cảm thấy để thúc phụ đại nhân đọc sẽ không phát cơn giận đấy chứ?
[......
Hai con hung thi kia càng đánh càng kịch liệt, sử dụng cả kiếm và móng vuốt, máu thịt bay tứ tung. Vẻ thản nhiên nhàm chán trên gương mặt của gã càng lúc càng đậm, sau một hồi lâu, bỗng nhiên búng tay một cái, làm ra một động tác. Hai con hung thi kia lập tức run rẩy toàn thân quay ngược lưỡi kiếm, chém bay đầu của mình. Thân thể mất đầu ngã rầm xuống đất, vẫn đang run bần bật.
Kim Quang Dao nói: "Không phải đang đánh rất tốt sao?"
Tiết Dương nói" Quá chậm".
Kim Quang Dao nói: "Nhanh hơn nhiều so với hai con lần trước gặp".
Tiết Dương giơ bàn tay đeo găng đen ra, đưa ra một ngón tay, lắc lắc, nói: "Vậy phải xem so với cái gì. Loại này, đừng nói so với Ôn Ninh, ngay cả so với một hung thi bình thường Nguỵ Vô Tiện thổi sáo triệu hoán, cũng chống đỡ không được bao lâu".]
Thúc phụ đại nhân hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó một cái, Nguỵ Vô Tiện giơ tay sờ sờ chóp mũi.
[Kim Quang Dao cười nói: "Ngươi hà tất phải gấp như vậy? Ta cũng không vội. Cứ từ từ, cần gì thì nói với ta. Đúng rồi,"
Hắn lấy trong tay áo ra một thứ, đưa cho Tiết Dương: "Có lẽ ngươi cần cái này?"
Tiết Dương xoay qua, thân hình đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nói: "Bản thảo của Nguỵ Vô Tiện?"
Kim Quang Dao nói: "Không sai".
Tiết Dương cúi đầu lật xem, ánh mắt sáng ngời, chỉ lát sau, ngẩng đầu nói: "Đây thật sự là bản thảo hắn tự tay viết? Viết lúc 19 tuổi?"
Kim Quang Dao nói: "Đương nhiên. Ai cũng thèm muốn, để giành được đầu tiên, lấy hết tất cả, tốn của ta không ít công sức".
Tiết Dương khẽ chửi bậy một câu, niềm hưng phấn trong mắt càng đậm. Sau khi lật xem xong, nói: "Không được đầy đủ".
Kim Quang Dao nói: "Một trận lửa lớn cùng với cuộc chém giết trên Loạn Tán Cương, có thể tìm được bản không đầy đủ này đã là không tệ rồi, nhin nhín mà xem đi".
Tiết Dương nói: "Cây sáo kia của hắn đâu, ngươi có thể lấy được Trần Tình tới không?"
Kim Quang Dao buông thõng tay nói: "Trần Tình không được, Giang Vãn Ngâm cầm đi".
Tiết Dương nói: "Không phải y hận Nguỵ Vô Tiện nhất hay sao? Muốn Trần Tình làm gì. Ngươi không phải còn giành được thanh kiếm kia của Nguỵ Vô Tiện à? Ngươi đưa kiếm cho y, đổi cây sáo lại đây. Nguỵ Vô Tiện đã quăng kiếm không dùng từ lâu, Tuỳ Tiện vẫn phong bế không ai rút ra được, giữ nó ngoại trừ trưng bày cho đẹp thì có tác dụng khỉ gì đâu".
Kim Quang Dao nói: "Tiết công tử thật biết làm khó người khác. Ngươi cho rằng ta chưa từng thử hay sao? Mọi việc nào có đơn giản như vậy. Giang Vãn Ngâm kia hiện giờ đang phát điên. Y vẫn cảm thấy Nguỵ Vô Tiện không chết, nếu Nguỵ Vô Tiện trở lại, có lẽ sẽ không đi lấy kiếm của mình, nhưng chắc chắn sẽ đi lấy Trần Tình. Cho nên, y khẳng định sẽ không giao Trần Tình ra. Ta mà nói thêm mấy câu nữa, y lập tức sẽ trở mặt".
Tiết Dương hừ hừ hai tiếng, nói: "Chó điên".]
Nghe đến đó, mọi người mới hiểu ra, phiên ngoại này hẳn là viết sau cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, Nguỵ Vô Tiện đã chết, khó trách Kim Quang Dao nói chưa gặp qua những việc này.
Lam Khải Nhân vô cùng đau lòng đối với việc mọi người lại cướp đoạt bản thảo cấm thuật tà pháp sau cuộc bao vây tiêu diệt.
Chủ nhân của bản thảo di vật làm như thiệt chắp tay về phía Kim Quang Dao, Tiết Dương, cười chế giễu nói: "Hổ thẹn hổ thẹn, ta thiệt không nhớ ta có viết qua bản thảo gì đó, thật là cảm ơn các ngươi đã hết sức sùng bái mấy tờ giấy lộn như vậy nha!"
Biểu tình thiếu đánh này, đừng nói Tiết Dương, ngay cả Kim Quang Dao cũng sắp nhịn không được muốn động thủ. Thứ mà bọn họ có lẽ trăm cay nghìn đắng có được và cất giữ như bảo bối lại bị chủ nhân nói là giấy lộn, quả thực không thể nhịn!
Nguỵ Vô Tiện nói xong liền đảo mắt không nhìn, cười hì hì nói với Giang Trừng: "Sư muội nha, không thể tưởng tượng được ngươi còn thay ta giữ Trần Tình chứ, sư huynh rất là cảm động!"
Giang Trừng không thèm để ý cái tên không đứng đắn này, y nheo mắt nhìn chằm chằm hai người Kim, Tiết, tay trái vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải, hừ, bọn đạo chích vặt cũng dám ở sau lưng trách móc sỉ nhục y, nếu không phải nơi này cấm linh lực, tất nhiên là y phải dùng roi dạy cho hai tên này làm người lần nữa!
Tầm mắt của Lam Vong Cơ vẫn luôn ngừng ở bên hông Nguỵ Vô Tiện, nơi đó vốn nên có một thanh bảo kiếm linh tính hàng đầu....
[..... Kim Quang Dao nói: "Không phải ngươi muốn luyện chế hung thi một lần nữa sao? Đúng lúc, mang nguyên liệu đến cho ngươi đây".
..... Kim Quang Dao mặt không đổi sắc nói: "Người mà ta mang đến cho ngươi, đương nhiên là tội nhân".
Nghe vậy, người tu sĩ này ráng hết sức nhào tới, phun ra miếng vải bịt miệng mình cùng với một ngụm máu, nói: "Kim Quang Dao! Tên gian tặc nhà ngươi tội ác tày trời không bằng heo chó, ngươi có mặt mũi nói ta là tội nhân sao? Rốt cuộc ta phạm vào tội gì?!"
..... Tiết Dương lại nói: "Nhốt cái gì? Để ta nghe một chút coi? Ngươi tội ác tày trời không bằng heo chó như thế nào? Hắn sủa như một con chó, không nghe rõ đang nói cái gì".
Kim Quang Dao giọng điệu hơi mang vẻ trách cứ nói: "Hà Tố công tử cũng xem như là một danh sĩ, ngươi sao có thể gọi hắn một cách thất lễ như thế".
Tu sĩ kia cười lạnh nói: "Ta đã rơi vào tay ngươi mặc ngươi làm thịt, ngươi còn ra vẻ làm bộ làm tịch cái gì?"
Kim Quang Dao vẻ mặt ôn hoà nói: "Ngài đừng nhìn ta như vậy, ta cũng là không còn cách nào. Để cử vị trí tiên đốc chính là xu thế tất yếu, tội gì châm ngòi thổi gió, dẫn đến chiến tranh khắp nơi? Ta đã luôn cảnh báo, ngài cứ khăng khăng không nghe, chuyện đến giờ không thể vãn hồi, trong lòng ta cũng là đau xót tiếc nuối....."
Hà Tố nói: "Như thế nào là xu thế tất yếu? Như thế nào là châm ngòi thổi gió? Kim Quang Thiện muốn thiết lập vị trí tiên đốc, đơn giản cũng là muốn noi theo Kỳ Sơn Ôn thị độc quyền chuyên chế mà thôi. Ngươi nói mọi người đều ngu muội không rõ hay sao? Ngươi hãm hại ta như thế, bất quá là bởi vì ta nói sự thật!"
..... Nghe vậy, Kim Quang Dao hơi nheo mắt lại, khoé môi cong lên, đúng là bộ mặt ôn hoà dễ gần thường ngày kia.
..... Hà Tố quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy một đám tu sĩ Lan Lăng Kim thị, kéo sáu bảy chục người ăn mặc giống nhau đi vào.....
Hà Tố cả kinh sững sờ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, nói: "Kim Quang Dao! Ngươi đây là muốn làm gì?! Ngươi có thể giết một mình ta, tại sao phải liên luỵ đến toàn tộc ta?!"
Kim Quang Dao cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, cười tủm tỉm nói: "Không phải chính ngài vừa mới nhắc nhở ta sao? Giết một mình ngươi, sau đó cũng sẽ không thể kê cao gối mà ngủ, Đình Sơn Hà thị người tài ba xuất hiện lớp lớp, sau này tất cả đồng tâm hiệp lực chắc chắn không khuất phục – ta vô cùng sợ hãi, trái lo phải nghĩ, đành phải như thế".
Hà Tố..... cả giận nói: "Ngươi vô duyên vô cớ diệt cả một tộc của ta, ngươi thật sự không sợ ngàn người chỉ trích?! Ngươi không sợ Xích Phong Tôn biết được sẽ như thế nào?!"
Nghe người nọ đề cập đến Nhiếp Minh Quyết, Kim Quang Dao nhướng mày lên, Tiết Dương cười gần như muốn rớt khỏi ghế...... Hà Tố nói: "Toàn lời xằng bậy! Mở to con mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ! Ở đây còn có đứa nhỏ 9 tuổi! Thậm chí cả người già đi không nổi! Tác loạn phạm thượng cái gì?! Bọn họ đang êm đẹp tại sao muốn ám sát cha ngươi?!"
Kim Quang Dao nói: "Vậy tất nhiên là bởi vì trước đây Hà Tố công tử ngài phạm sai lầm giết người, bị Kim Lân Đài định tội xử lý, bọn họ không chịu phục đó".
...... Nhưng mà, nơi này không ai nghe người nọ giải thích, ngồi trước mặt hắn, là hai kẻ cực kỳ độc ác coi hắn như người đã chết, đang hưởng thụ thái độ hấp hối giãy giụa của hắn. Kim Quang Dao mỉm cười dựa ra sau, phất tay nói: "Khoá lại đi, khoá lại đi"
......]
Đọc đến đây, Lam Khải Nhân sớm đã sắc mặt tái mét, lửa giận thiêu đốt, ông chưa bao giờ gặp người đổi trắng thay đen, làm ác không chịu hối cải, mặt dày vô sỉ như thế!
Nhiếp Hoài Tang chỉ cảm thấy Nhiếp Minh Quyết trong cơn giận dữ dường như sắp sửa bị đao linh tác động, hắn không thể áp chế nổi thanh đao Bá Hạ của đại ca hắn, nếu thật sự để Liễm Phương Tôn của Lan Lăng Kim thị chết ở nơi này dưới tay của đại ca hắn, chỉ sợ Thanh Hà Nhiếp Thị sẽ gặp phiền toái không nhỏ, định kêu Nhị ca Lam Hi Thần giúp đỡ khuyên can đại ca hắn, nhưng thấy Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt đau thương tinh thần suy sụp.
Lam Hi Thần quả thực không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hắn vẫn luôn cho rằng Tam đệ phẩm hạnh cao khiết, lại có thể cười đùa nói chuyện giết người đoạt mạng tiêu diệt một gia tộc, bên dưới nụ cười ôn nhu thân thiện lại là sự âm hiểm xảo trá tội ác rõ ràng, chẳng lẽ mọi lời nói trước kia đều là giả dối hay sao....
Kim Quang Dao nghẹn lời, cho dù hắn miệng lưỡi lanh lợi khả năng hùng biện thế nào đi nữa, giờ phút này cũng không thể nói được gì. Tiết Dương là do hắn tiến cử, lò luyện thi thể đúng là có tồn tại, Kim Quang Thiện đã giao việc thiết lập vị trí tiên đốc cho hắn, mục tiêu đầu tiên chính là Hà Tố, người cố chấp không chịu nghe lời như thế....
Tiết Dương vẫn không nói lời nào cười tủm tỉm xem kịch, gã chính là thích xem vở tuồng chó cắn chó của những người gọi là danh sĩ tiên môn, thật sự là xuất sắc tuyệt vời nha.
Hai người Tống Lam và Hiểu Tinh Trần liếc nhìn nhau, tuy không hiểu rõ lắm về tiền căn hậu quả, nhưng chỉ riêng việc đổi trắng thay đen hại người diệt tộc này cũng đủ khiến người khác giận sôi!
Nguỵ Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, thở dài: "Chiêu dụ tu sĩ quỷ đạo, tiêu diệt người trái quan điểm, chỉ thẳng vào vị trí tiên đốc, dã tâm của Lan Lăng Kim thị rõ như ban ngày, Kim Tử Hiên, thiếu tông chủ ngươi đây không biết lúc này có cảm nghĩ gì?"
Có cảm nghĩ gì? Sắc mặt Kim Tử Hiên cũng rất khó xem, cho dù toàn bộ những việc này đều chưa xảy ra, nhưng hiện giờ hẳn là đã có dấu vết để lại, thế mà y lại không biết gì, quả thực.....!
Giang Yếm Ly cũng chỉ có thể thở dài vỗ vỗ lên nắm tay của y để trấn an.
Giang Trừng trào phúng nói: "Hắn cũng đáng!". Nghĩ đến chính mình từng bị cái thứ khiến người khác ghê tởm như thế cùng với đám cỏ đầu tường (chỉ loại người gió chiều nào theo chiều nấy) nói mấy câu liền bị tác động chạy tới Loạn Tán Cương hẹn quyết chiến với Nguỵ Vô Tiện, quả thực muốn tự tát mình hai cái!
Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình, chỉ theo sau thúc phụ đọc tiếp tục.
[..... Tiết Dương đứng trước Hà Tố bị ngã ra đất không đứng dậy nổi, vứt cái thứ máu me đầm đìa cầm trong tay đi, búng tay một cái nói với hai con tẩu thi bên cạnh: "Nhốt trong lồng sắt đi".
Kim Quang Dao nói: "Ngươi trực tiếp nhốt người sống?"
Tiết Dương quay đầu lại, khoé miệng nhếch lên, nói: "Nguỵ Vô Tiện chưa từng dùng người sống để luyện, ta thật muốn thử xem".]
Nghe đến câu này Nguỵ Vô Tiện đột ngột ngồi thẳng dậy, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, dưới lưỡi phát ra tiếng huýt sáo ngắn đến mức gần như không thể nghe thấy.
Sau mấy nhịp thở, phía bên kia, Nhiếp Minh Quyết giận dữ không thể kềm nén nhấc đao đánh lên, Kim Quang Dao trốn ở phía sau Lam Hi Thần, Lam Hi Thần vô tình trở thành tấm chắn trong lúc tránh né, cộng thêm Tiết Dương đang xem diễn đều ngừng động tác, ngay cả những người kia cũng không dám tin tưởng nhìn về phía đó.
Hoá ra, xương bả vai của Kim Quang Dao, Tiết Dương trong lúc bất tri bất giác đã bị bốn bộ xương bàn tay túm lấy và khoá chặt lại, hơn nữa ấn vào càng lúc càng sâu, lúc này hai vai của hai người ướt đẫm máu nhìn rất đáng sợ!
Mọi ngươi lại thêm lần nữa có nhận thức mới về sự bản lĩnh cao cường biến hoá kỳ quái của Di Lăng Lão Tổ.
Nguỵ Vô Tiện làm như không nhìn thấy ánh mắt của những người này, từ tốn nói với Nhiếp Minh Quyết: "Xích Phong Tôn không cần tức giận, xương bả vai của hai người này đã bị ta khoá chặt rồi, tu vi tính mạng hoàn toàn nằm trong một câu niệm chú của ta, đợi sau khi ra ngoài rồi từ từ xử lý cũng không muộn".
Tiết Dương tức muốn hộc máu kêu lên: "Nguỵ Vô Tiện, thả ta ra, ngươi dựa vào cái gì làm như thế?!"
"Chỉ dựa vào việc hai người các ngươi dám dùng người sống luyện thi, chẳng lẽ không nên giết? Tranh quyền đoạt lợi cũng được, âm mưu quỷ kế cũng được, vẫn còn có thể tính là trộm cướp gian tặc đi, nhưng hành động luyện thi sống táng tận lương tâm, mất nhân tính thế này, hiện giờ chỉ là khoá chặt xương bả vai là vì thấy hiện tại còn chưa xác nhận, tạm thời giữ tính mạng để quan sát hậu quả sau này đã!"
Kim Quang Dao giờ phút này chẳng còn nhìn ra chút nào dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng cười nói khoan thai nữa, hét lớn: "Tên ma đầu nhà ngươi thúc người thành thi, điều khiển quỷ hại người có mặt mũi nào mà nói lời này!"
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh, "Liễm Phương Tôn là nói đến việc ta ngự thi giết địch trong Xạ Nhật Chi Chinh sao? Nếu là vậy tại sao lúc đó không nói bây giờ mới lôi chuyện cũ ra? Hay là nói đến chuyện hôm trước ta ở Cùng Kỳ Đạo điều khiển Ôn Ninh giết đốc công của Kim thị? Hình như là vậy?" Ngay sau đó khẽ hét lên: "Còn chưa tỉnh!"
Vừa dứt lời, phía sau mọi người truyền đến âm thanh lề mà lề mề của tẩu thi cử động, chẳng bao lâu, hung thi Ôn Ninh đã đi đến trước người Nguỵ Vô Tiện. Chỉ thấy y giãy giụa vất vả ngẩng đầu lên, trong hốc mắt của y, lại không phải là màu trắng chết chóc dữ tợn, mà là.... một đôi tròng mắt màu đen!
Ôn Ninh há há miệng, nói: "..... Nguỵ.... công tử.....?"