Ở phía trước điện Viêm Dương Liệt Diễm, nơi cao nhất của thành Bất Dạ Thiên, có một quảng trường vô cùng rộng lớn. Trước đây có ba cột cờ vươn cao sừng sững tận trời trước quảng trường, hiện giờ, hai cột cờ đã bị gãy, chỉ còn lại một cột, treo trên đó là một lá cờ hình mặt trời rực cháy rách bươm còn dính đầy máu.... Phía trước cột cờ gãy là một dàn tế được dựng tạm lên, gia chủ các gia tộc đứng trước đội hình trập pháp của nhà mình, Kim Quang Dao lần lượt đưa chén rượu cho từng người bọn họ. Sau khi nhận được chén rượu, các vị gia chủ giơ cao lên, rồi đổ xuống đất. Rượu thấm vào đất, Kim Quang Thiện nghiêm nghị nói: "Không kể gia tộc nào, không phân biệt họ tên gì. Chén rượu này, để tế các liệt sĩ đã chết của các gia tộc". Nhiếp Minh Quyết nói: "Linh hồn anh hùng còn mãi". Lam Hi Thần nói: "Xin hãy an giấc ngàn thu". Giang Trừng vẫn là khuôn mặt âm trầm, nghiêng đổ chén rượu rồi cũng không nói một tiếng. Kế tiếp, Kim Quang Dao lại... hai tay dâng lên một hộp sắt vuông màu đen. Kim Quang Thiện đưa tay cầm lấy hộp sắt đó, giơ cao lên, quát: "Trong đây là tro cốt của dư nghiệt Ôn thị đã thiêu huỷ!". Nói xong, ông ta vận chuyển linh lực, dùng tay không phá vỡ hộp sắt. Hộp sắt đen bị vỡ thành nhiều mảnh, vô số bụi tro màu trắng tung bay rải rác trong gió đêm lạnh lẽo thê lương.
Nghiền xương thành tro! Cả đám người bùng nổ một trận hoan hô reo hò. Kim Quang Thiện giơ hai tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng, nghe ông ta nói chuyện. Đợi đến khi tiếng trầm trồ khen ngợi dần dần lắng xuống, ông ta lại cao giọng nói: "Tối nay, kẻ bị nghiền xương thành tro, là hai kẻ cầm đầu trong đám dư nghiệt của Ôn đảng. Và ngày mai! Chính là những tên Ôn cẩu còn sót lại, còn có --- Di Lăng Lão Tổ, Nguỵ Anh!" Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ đánh gãy lời nói hùng hồn dõng dạc của ông ta. Tiếng cười khẽ này vang lên không đúng lúc lắm, vừa bất ngờ vừa chói tai, mọi người lập tức loạt xoạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Điện Viêm Dương Liệt Diễm là một đại điện to lớn, gồm tất cả mười hai nóc nhà... Tiếng cười khẽ mới vừa rồi, chính là từ bên kia phát ra! Thêm một con thú trên nóc nhà hơi nhúc nhích, ngay sau đó, một chiếc giày và một mảnh góc áo màu đen buông thõng xuống từ trên mái hiên, nhẹ nhàng đung đưa.]
Người chết không có nhịp tim đập, nhưng Ôn Ninh lại giống như đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực chợt nảy lên kịch liệt, tung bay rải rác trong gió đêm lạnh lẽo thê lương, chính là tro cốt của tỷ tỷ y!
Ôn Tình ôm a Uyển mắt nhìn thẳng, chỉ giơ một ngón tay chọc qua, xỉa vào cái người đã chết mà còn đa sầu đa cảm như vậy, vẫn thật có năng lực ghê. Không ngờ tro cốt của nàng còn có thể gặp tình cảnh này, đúng là được tận dụng tối đa, không hổ là 'tu sĩ chính đạo' có đầu óc linh hoạt mà.
Giang Trừng hừ lạnh nói: "Hình ảnh Kim Quang Thiện Kim đại tông chủ vô cùng nổi bật như thế, Giang mỗ lại chỉ mới 'thấy' ở chỗ này, ngay cả Xạ Nhật Chi Chinh, cũng chưa từng gặp qua hình ảnh 'vĩ đại chói lọi' như vậy đâu." Đây là ỷ vào 'Nguỵ Vô Tiện' đã bị gánh mọi tiếng xấu không thể nào sai sót, nên mới không chút sợ hãi mà xuất hiện làm bộ làm tịch?
Kim Tử Hiên:.... Ta có thể nói là ta cũng lần đầu tiên biết hay không?
Lam Khải Nhân chỉ biết đại tông chủ này của Lan Lăng Kim thị tính tình khéo đưa đẩy, rất am hiểu cách cư xử 'trung dung' (kiểu ba phải), quen thói bo bo giữ mình, ngay cả giai đoạn đầu của Xạ Nhật Chi Chinh cũng là ôm suy nghĩ không đắc tội cả hai bên qua loa cho xong, ai ngờ người này sau cuộc chiến còn có thể thay đổi cả một bộ mặt? Dã tâm bừng bừng như thế, vì sự ích kỷ của bản thân mà có thể lừa dối giấu diếm, làm mấy việc ma quỷ, coi mạng người như cỏ rác, ông thấy xấu hổ vì đã từng hợp tác với những người này!
......
Tiết Dương nghe đến nhàm chán, ngước mắt nói với Kim Quang Dao: "Nè chú lùn nhỏ, chỉ là một tên hầu dâng rượu đưa hộp mà thôi, ngươi xem 'ngươi' kìa, làm thật là hăng hái ghê".
Thái dương Kim Quang Dao giật giật, cười nói: "Thành Mỹ đây là tiếc nuối vì không thể tham gia à? Có lẽ ngươi cũng ở trong mấy đội hình đó thì sao".
Tiết Dương: "....."
[Tay mọi người đều để lên chuôi kiếm, đồng tử Giang Trừng co lại, mu bàn tay nổi gân xanh. Kim Quang Dao kinh ngạc căm ghét đan xen, "Nguỵ Anh! Ngươi dám can đảm xuất hiện ở đây!". Người nọ mở miệng nói chuyện, quả nhiên là giọng của Nguỵ Vô Tiện, nghe rất kỳ quái: "Ta tại sao không dám xuất hiện ở đây? Mấy người các ngươi cộng lại, được 3000 người không? Đừng quên năm đó ở Xạ Nhật Chi Chinh, đừng nói 3000 người, 5000 người ta cũng đã từng một mình chiến đấu. Hơn nữa ta xuất hiện ở đây, chẳng phải là hợp ý các ngươi sao? Đỡ cho các ngươi ngày mai phải mất công đặc biệt tìm tới cửa để đem ta đi nghiền xương thành tro". Thanh Hà Nhiếp Thị cũng có mấy môn sinh bị chết dưới tay Ôn Ninh phát cuồng, Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: "Nhãi ranh kiêu ngạo".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chẳng phải ta vẫn luôn kiêu ngạo như thế hay sao? Kim tông chủ, tự vả mặt mình, vui sướng không? Là ai nói chỉ cần tỷ đệ Ôn thị đi Kim Lân Đài nhận tội với các ngươi thì chuyện này bỏ qua? Rồi lại là ai vừa rồi luôn miệng nói ngày mai phải đem ta và những người còn lại của Ôn đảng nghiền xương thành tro?" Kim Quang Thiện nói: "Việc nào ra việc đó! Vụ chặn giết Cùng Kỳ Đạo ngươi tàn sát hơn một trăm đệ tử Lan Lăng Kim thị ta, đó là một chuyện. Ngươi thao túng Ôn Ninh hành hung trên Kim Lân Đài, lại là chuyện khác..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Như vậy xin hỏi Kim tông chủ, vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, người chặn giết là ai? Người bị giết lại là ai? Chủ mưu là ai? Người trúng kế lại là ai? Xét đến cùng, người đến trêu chọc ta trước, rốt cuộc là ai?!"
Những môn sinh đứng trong các đội hình trận pháp đó... nói "Mặc dù Kim Tử Huân thiết kế vụ chặn giết ngươi trước, ngươi cũng không nên ra tay tàn nhẫn như vậy, giết nhiều mạng người như vậy!".... Nguỵ Vô Tiện thay gã phân tích: "Y muốn giết ta thì có thể không cần e ngại ra đòn hiểm, ta mà chết thì coi như ta xui xẻo. Ta tự bảo vệ mình thì nhất định phải coi chừng không thể bị thương người này không thể bị thương người kia không thể làm rớt một cọng tóc của y? Nói tóm lại các ngươi bao vây tấn công ta thì được, còn ta phản kích thì không được, đúng hay không?"
Diêu tông chủ giương cao giọng nói: "Phản kích? Hơn một trăm người cùng với hơn ba mươi người trên Kim Lân Đài là người vô tội, ngươi phản kích tại sao phải liên luỵ họ!". Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy hơn 50 tu sĩ Ôn gia trên Loạn Tán Cương cũng là người vô tội đó, các ngươi tại sao phải liên luỵ bọn họ?"... "Xét đến cùng, còn không phải trước đây ngươi hạ ác chú đê tiện nham hiểm lên người Kim Tử Huân hay sao!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Xin hỏi rốt cuộc ngươi có chứng cứ gì, chứng minh ác chú là ta làm?"
Đặt câu hỏi khiến người nọ á khẩu không trả lời được "Vậy ngươi có chứng cứ gì, chứng minh không phải ngươi làm?"
Nguỵ Vô Tiện cười: "Ta đây lại xin hỏi, vì sao không phải là ngươi? Ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh không phải ngươi hạ ác chú đúng không?".... Lạnh lùng nói: "Nếu ta muốn giết y, cách đây hơn một năm đã giết rồi, không cần phải để tới bây giờ".]
Mọi người: "......"
Nói ngu xuẩn như thế, mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được, cái gã 'Diêu tông chủ' đi đầu mở miệng chất vấn người khác rốt cuộc làm thế nào có thể lăn lộn trong trận địa của tiên môn thế gia được vậy? Hay là, chính bởi vì to gan ngu dốt như thế, mới có thể luôn mồm tự xưng là 'nhân sĩ chính đạo'?
Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn trong tâm trạng tồi tệ cũng bị mấy lời này lọt tai chọc cho giận quá hoá cười, rồi vừa lẩm bẩm 'Thanh Hà Nhiếp Thị cũng có mấy môn sinh bị chết dưới tay Ôn Ninh phát cuồng', vừa nhớ đến lời nói trước đó mấy chục tu sĩ Lam gia cũng mất mạng, rốt cuộc lên tiếng: "Nhiếp tông chủ, Lam tông chủ, từ góc độ người ngoài cuộc nghe xong từ đầu đến cuối, không biết đối với chuyện 'ta' phải gánh trách nhiệm báo thù, trừng phạt, bởi vì những người vừa ra khỏi cửa đã chết dưới tay Ôn Ninh phát cuồng, hai vị có cảm tưởng gì?"
Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần: "....."
"Đúng vậy đúng vậy," Tiết Dương mới vừa bị Kim Quang Dao làm cho nghẹn họng không nhẹ, lúc này lại chen vào nói: "Chỉ bởi vì Ôn Ninh là hung thi cho Nguỵ Vô Tiện luyện ra, Ôn Ninh phát cuồng giết người, cho nên là do Nguỵ Vô Tiện làm à? Di Lăng Lão Tổ người ta ở Loạn Tán Cương nằm ba ngày ba đêm, thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể điều khiển Quỷ tướng quân ở xa tận Lan Lăng chứ? Hai vị được xưng tụng là đại tông chủ thiết diện vô tư, công bằng liêm chính, chẳng lẽ thật sự không biết có nguyên nhân khác có thể dẫn đến hung thi mất khống chế sao? Nhưng các ngươi cứ cùng nhau mù mắt, mờ tâm trí như thế, lại ngoan ngoãn làm lưỡi đao xông pha chiến đấu, có khác gì những kẻ không ra gì đó đâu?"
Nguỵ Vô Tiện: ".... Tiểu lưu manh ngươi nhân cơ hội lấy lòng ta cũng vô dụng, lại nói cũng chỉ từ Loạn Tán Cương đến Lan Lăng mà thôi, ta đương nhiên có thể ra lệnh đối với Ôn Ninh".
Tiết Dương:.... Lão tử uống phí nước bọt có phải không?
Mặt Lam Hi Thần lộ ra vẻ xấu hổ, chính xác, hai tội danh chụp lên đầu Di Lăng Lão Tổ, bất kể là chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, hay là Quỷ tướng quân phát cuồng ở Kim Lân Đài, đều có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng theo kết quả của toàn bộ sự việc xem ra, cho dù là bọn họ cũng không hề nghi ngờ, kiểm chứng, hai nhà Lam, Nhiếp đều làm như không thấy, dẫn người trong gia tộc và gia tộc phụ thuộc, tham dự 'Đại hội tuyên thệ', thậm chí có thể nói là một trong những người thúc đẩy sự kiện ở nơi đó.
Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên nghĩ tới một câu, mà Kim Quang Dao đã đáp trả, khi 'y' trong sách chất vấn Kim Quang Dao.
Ta làm thế nào phán định một người bị trừng phạt có đúng tội hay không? Tiêu chuẩn của ta chắc chắn là chính xác sao?
Nhiếp Hoài Tang cười ha ha nói: "Đây là mảng tối dưới ngọn đèn á (ý nói mọi người thường không nhìn thấy và nhận ra những việc xảy ra rất gần họ, kiểu người trong cuộc thường mù quáng), đại khái thanh danh của Nguỵ huynh ngươi quá xấu, hẳn là đã xấu đến mức ăn sâu rồi lòng người rồi".
Nguỵ Vô Tiện: "....." Ta đây là xấu đến mức độ nào?
[.... Cổ họng hắn bỗng nhiên nghẹn lại, từ lồng ngực truyền đến một cơn đau nhói bất thình lình. Cúi đầu nhìn, một mũi tên cắm vào ngay chính giữa ngực hắn.... Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, mặt hiện sát khí, trở tay nhổ xuống mũi tên này ném mạnh trở về. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, tên tu sĩ trẻ tuổi bắn lén hắn thế mà cứ như vậy bị hắn dùng tay không ném trả mũi tên cắm ngay ngực!.... Đội hình trận pháp của gia tộc đó trong nháy mắt rối loạn, gia chủ chỉ tay vào Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi... ngươi... ngươi thật ác độc!" Nguỵ Vô Tiện đưa tay phải tuỳ tiện đè lên vết thương để cầm máu, hờ hững nói: "Cái gì kêu là ác độc? Nếu hắn đã dám bắn mũi tên này để đánh lén ta, thì nên đoán được nhỡ bắn không trúng thì có kết cục gì. Nếu tất cả đã gọi ta là tà ma ngoại đạo, không đến mức mong đợi ta khoan hồng độ lượng không so đo với hắn chứ".
Kim Quang Thiện hô: "Bày trận, bày trận! Hôm nay tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi nơi này!".... Rốt cuộc ra tay trước! Nguỵ Vô Tiện cười lạnh lấy Trần Tình ở bên hông xuống, giơ lên môi, từ cây sáo phát ra âm thanh rít lên bén nhọn, trên mặt đất của quảng trường thành Bất Dạ Thiên... Từng khối thi thể xuyên qua lớp sàn lát đá trắng, từ sâu trong lòng đất bò ra. Có người ngự kiếm mới rời khỏi mặt đất, lập tức bị bọn chúng kéo xuống.... Ngoại trừ đội hình của Vân Mộng Giang thị bên kia không bị gì, các gia chủ khác đều vội vàng bảo vệ môn sinh của mình, nhất thời đều không rảnh tấn công Nguỵ Vô Tiện.
Đúng lúc này, một tiếng đàn lạnh lẽo gây nhiễu loạn tiếng sáo Trần Tình. Nguỵ Vô Tiện buông Trần Tình, quay đầu nhìn lại... Lạnh lùng kêu: "A, Lam Trạm" chào hỏi xong, hắn lại đưa cây sáo lên môi, nói: "Lúc trước ngươi hẳn đã biết, Thanh Tâm Âm vô dụng đối với ta!". Lam Vong Cơ đổi lại rút Tị Trần ra, đánh thẳng tới Trần Tình... Nguỵ Vô Tiện xoay người né tránh, cười ha ha nói: "Được được được, ta đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta đao thật kiếm thật đánh nhau một trận. Dù sao trước nay ngươi đều nhìn ta không vừa mắt, tới đi!" Nghe xong những lời này, động tác Lam Vong Cơ dừng lại một chút "Nguỵ Anh!".... Đổi lại là bất kỳ một người tỉnh táo nào nghe thấy, cũng đều sẽ nghe ra, giọng nói Lam Vong Cơ rõ ràng đang run rẩy. Nhưng, Nguỵ Vô Tiện giờ phút này... đã là điên cuồng một nửa rồi, một nửa lý trí không tỉnh táo, tất cả mọi ác ý đều bị hắn phóng đại đến vô hạn, chỉ cảm thấy mọi người trên thế gian đều hận hắn, hắn cũng hận mọi người. Ai tới cũng không sợ, ai tới cũng giống nhau, cũng chỉ là như thế.
Bỗng nhiên, giữa những âm thanh chém giết, Nguỵ Vô Tiện nghe được một giọng nói rất nhỏ. Giọng nói đó đang kêu lên: "A Tiện!" Giọng nói này giống như một chậu nước lạnh, đổ ập lên ngọn lửa tà ác đang cháy hừng hực trong lòng hắn... Nguỵ Vô Tiện nhất thời hồn vía lên mây, không rảnh đánh tiếp với Lam Vong Cơ, "Sư tỷ?!"]
Trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy dựng, sinh ra cảm giác sợ hãi. Lúc đang chém giết hỗn loạn như vậy, tại sao sư tỷ lại đến? Sư tỷ làm sao có thể đến?!
Giang Yếm Ly dù sao cũng là người nuôi lớn Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ, cho dù không ngồi nói chuyện với nhau, cũng có thể biết được suy nghĩ của hắn. Tuy rằng không biết với thân thể có linh lực thấp kém của nàng, làm sao có thể đi từ Lan Lăng đến thành Bất Dạ Thiên vào thời điểm này, nhưng bất kể là người nào mang đến một cơ hội có thể gặp được a Tiện, nàng đều không thể cự tuyệt.
"A Tiện," Giang Yếm Ly vẫn ngồi như vậy bên người Kim Tử Hiên, không quay đầu lại cũng không sợ hãi, "Còn nhớ đêm hôm đó khi còn nhỏ ta cõng ngươi và a Trừng cùng nhau trở về Liên Hoa Ổ không, từ khoảnh khắc cõng ngươi lên, là đã không nghĩ đến sẽ buông tay. A Tiện của chúng ta, thiện lương lại nghe lời, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cười rộ lên như mặt trời ngày xuân, có thể làm lòng người ấm áp, ngươi làm sao có thể nhìn thấy ta không nói câu nào đã bỏ đi chứ? Mặc kệ người khác nói cái gì, làm cái gì, ta đều tin tưởng ngươi, ngươi và a Trừng đều là đệ đệ thân nhất của ta".
Đại hội tuyên thệ kia muốn chĩa mũi dùi vào ngươi, làm sao có thể coi thể thờ ơ, coi như không biết? Cho nên, Bất Dạ Thiên, cần phải đi.
Những người khác: Giang cô nương, ngươi xác định Nguỵ Vô Tiện mà cô nương nuôi lớn, chính là người bên cạnh này hả? Người thật hoàn toàn không khớp được không!