Giang Trừng... nói: "Ngươi thích làm bậy thế nào thì đi ra ngoài làm bậy. Tha hồ dưới tàng cây hay là ở trên thuyền, ngươi muốn ôm thế nào thì làm thế nấy! Cút ra khỏi nhà ta, cút cho khuất mắt ta!".... Nguỵ Vô Tiện trong lòng lộp bộp một tiếng: Hay là bị Giang Trừng nhìn thấy được cảnh tượng hắn nhảy gọn vào trong vòng tay Lam Vong Cơ?... Giang Trừng thật sự tự mình đi ra ngoài tìm Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ... Trong lòng dường như mơ hồ có một âm thanh nói với y, Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ đi đến chỗ đó, tìm một hồi sẽ.... Ai ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ôm chặt nhau thành một khối ở dưới gốc cây, sau một hồi lâu cũng không chịu tách ra.
Giang Trừng nổi da gà khắp toàn thân ngay tại chỗ... Y chưa từng nghĩ tới Nguỵ Vô Tiện thật sự sẽ có mối quan hệ không rõ ràng nào đó với một nam nhân, dù sao bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Nguỵ Vô Tiện... vẫn luôn rất nhiệt tình yêu thích các thiếu nữ xinh đẹp. Lam Vong Cơ thì lại càng không thể... Nhưng kiểu ôm này, nhìn thế nào cũng không bình thường... Y lập tức nhớ lại, Nguỵ Vô Tiện sau khi trở về vẫn luôn dính chặt với Lam Vong Cơ, thái độ của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện cũng hoàn toàn khác với thái độ đối với hắn ở kiếp trước, gần như lập tức xác định hai người này thật sự là loại quan hệ này... Tiếp tục giấu mình đi theo bọn hắn... cho đến khi Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ vào từ đường, cơn phẫn nộ kềm nén hồi lâu mới bị khơi dậy một lần nữa, nuốt hết lý trí và lễ nghĩa của y.]
"....."
Toàn bộ quá trình là Nguỵ Vô Tiện vừa liếc nhìn Giang Trừng vừa đọc, sau khi đọc xong một đoạn, tuy rằng lời nào đó còn chưa nói ra, nhưng trong mắt hắn có một dòng chữ rành mạch chạy qua 'Không phải chỉ ôm một cái thôi sao, có gì ghê gớm đâu mà chuyện bé xé ra to thế', khiến Giang Trừng ngầm hiểu, tiếp thu thật rõ rõ ràng ràng, một cảm giác khác thường ở trong lòng không biết từ đâu ra, lập tức lại nổi lên cơn kích động muốn lật bàn. (〝▼皿▼)
Rốt cuộc là cái tên Nguỵ nào đó 'thay hình đổi dạng' quá mức triệt để, ngay cả tính hướng của bản thân cũng thay đổi, thậm chí ở ban ngày ban mặt như vậy cũng không tem tém lại, cmn lại còn có mặt mũi trách cứ y không hiểu biết chuyện bé xé ra to à?!
Vui vẻ chấp nhận những thay đổi của bản thân, Nguỵ Vô Tiện nhún vai, ngàn vạn phồn hoa náo nhiệt của thế gian, cũng không thể hơn một mối tình đôi bên cùng yêu nhau, có ngươi thật tốt, trước giờ hắn luôn làm mọi việc theo trái tim, thuận theo tự nhiên, thứ nên quý trọng đương nhiên phải nắm cho thật chắc, so với khả năng cuối cùng chẳng có gì trong tay hối hận không kịp, thì rối rắm chuyện tính hướng gì đó không phải là quá ngu ngốc hay sao?
Không thèm quan tâm đến Giang Trừng đang chết lặng, Nguỵ Vô Tiện quay qua hết sức tập trung vỗ về (chọc ghẹo) Lam Vong Cơ, tuy rằng nội dung này là do hắn đọc, nhưng cũng không thể để Nhị ca ca bị uỷ khuất như vậy đúng không.
Giang Trừng: Nổi giận với một kẻ cởi mở đến đỉnh điểm như vậy, phải chăng là đang tự đi tìm khổ?
Nhưng có một vài nỗi 'khổ', không cần tìm cũng phải chịu.
Giang Yếm Ly nói: "A Trừng, thói quen xấu khi nói chuyện của ngươi vẫn là phải sửa đổi, tại sao cứ nóng giận lên là không thèm quan tâm, đầu bù tóc rối một trận vậy? Sau này, đọc nhiều kinh Phật một chút để tu thân dưỡng tính đi".
Giang Trừng:... A tỷ, ta đổi thành đứng tấn được không?
Kim Tử Hiên: A Ly phạt rất tốt. Giang đại tông chủ tương lai không chỉ phát triển tính nóng nảy, mà công phu suy diễn cũng tăng tiến không ít, rốt cuộc là mẫn cảm đến thế nào, mới có thể nghe ra ý tứ 'không đủ tư cách làm gia chủ' từ những lời nói đó?
[Nguỵ Vô Tiện cố kềm nén thứ gì đó, nói: "Giang Vãn Ngâm ngươi... lập tức xin lỗi... Hàm Quang Quân chỉ là bằng hữu của ta mà thôi, ngươi cho rằng chúng ta là quan hệ gì! Ta cảnh cáo ngươi lập tức xin lỗi cho ta, đừng ép ta đánh ngươi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Lam Vong Cơ cứng đờ. Giang Trừng thì cười chế giễu "Ta đây thật đúng là chưa từng thấy 'bằng hữu' nào như vậy... Nếu hai ngươi có chút liêm sỉ thì không nên đến nơi này..." Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ biến đổi, cho rằng y bị Giang Trừng nói trúng, tức giận đến mức... Đầu óc nóng lên phẩy tay ném ra một tấm bùa: "Ngươi đủ chưa vậy!"... Linh lực của Giang Trừng cũng chưa khôi phục hoàn toàn, bởi vậy bị nổ trúng, đầu vai thấy máu, chợt loé lên vẻ mặt không thể tưởng tượng, Tử Điện đột ngột... xèo xèo quất qua. Tị Trần của Lam Vong Cơ rời khỏi vỏ chặn lại cú quất này. Ba người hỗn chiến ngay trước từ đường, trong mắt Giang Trừng tràn ra tơ máu đanh giọng nói: "Được! Muốn đánh thì đánh! Sợ hai người các ngươi sao!"]
Lam Vong Cơ: Chỉ là bằng hữu?
Nguỵ Vô Tiện một khắc trước còn thề hứa son sắt bảo đảm tùm lum: Ta đây là bị chính mình vả mặt sao.
....
Đối mặt với sự không đàng hoàng của bản thân, Nguỵ Vô Tiện lại còn kéo Lam Vong Cơ không đàng hoàng theo, Giang Trừng chợt nhớ ra, đối với cảnh tượng đang đọc thấy hiện giờ hình như y từng có cảm giác khó chịu này ở một nơi nào đó.
Trước đây lúc Nguỵ Vô Tiện trở về sau khi ở Loạn Tán Cương ba tháng, không phải cũng từng có cảnh ba người giằng co như vậy hay sao.
Lam Vong Cơ nói lên nỗi lo 'tổn hại thân thể tổn tại tâm tính' muốn mang Nguỵ Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ tu thân dưỡng tính, Nguỵ Vô Tiện hiểu lầm chuyện này là lôi về để hỏi tội.
Y đương nhiên là đứng về phía Nguỵ Vô Tiện, lời nói cũng là đanh thép, câu nói còn văng vẳng bên tai, 'Nguỵ Vô Tiện cũng không phải là người của nhà các ngươi, không tới phiên Cô Tô Lam thị ngươi trừng phạt. Hắn theo ai trở về cũng không theo ngươi trở về'.
Cũng chưa từng nghĩ tới, y và Nguỵ Vô Tiện còn có một ngày to tiếng, mắng 'hắn' cút khỏi Giang gia, vung tay đánh nhau.
Mà hai cái người lúc đó gặp nhau khắc khẩu đến mức suýt đụng đến binh khí, bây giờ cũng đã biến thành không biết xấu hổ, nhão nhão dính dính khó coi, thậm chí tương lai thật sự phải làm người của Lam gia, phải đi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
.... Hừ, cút càng xa càng tốt đi, lão tử còn cảm thấy thanh tịnh nữa đó!
[Ai ngờ lung tung hoá giải được mấy chiêu, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bừng tỉnh: Đây là từ đường của Vân Mộng Giang thị, mới vừa rồi hắn còn quỳ gối ở đây cầu khẩn hai vợ chồng Giang Phong Miên phù hộ cho bọn hắn, thế mà bây giờ lại cùng Lam Vong Cơ đánh nhau với con trai của bọn họ ngay trước mặt bọn họ! Như thể bị một thác nước băng giá dội xuống đầu, trước mắt hắn đột nhiên lúc sáng lúc tối. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, bỗng nhiên xoay người nắm được bờ vai của hắn. Giang Trừng cũng biến sắc, dừng roi lại, ánh mắt loé loé, vẻ mặt cảnh giác. Lam Vong Cơ kêu: "Nguỵ Anh?!" Giọng trầm thấp của y vang bên tai Nguỵ Vô Tiện ong ong, không ngừng chấn động, Nguỵ Vô Tiện có chút hoài nghi không biết có phải lỗ tai mình đã hỏng rồi không, nói: "Sao vậy?" Hắn cảm thấy có thứ gì đó bò trên mặt, giơ tay lên sờ vào, thấy một tay đầy máu tươi. Cùng với từng trận đầu váng mắt hoa, máu tươi còn nhỏ giọt chảy ra từ trong mũi miệng hắn, rơi xuống mặt đất. Lần này rốt cuộc không phải là giả vờ nữa.
Nguỵ Vô Tiện nắm lấy khuỷu tay Lam Vong Cơ miễn cưỡng đứng thẳng, thấy bộ bạch y Lam Vong Cơ mới vừa thay lại bị máu của hắn nhiễm đỏ một mảng, không kềm được đưa tay lên lau, trong lòng không đúng lúc lo nghĩ: "Lại làm dơ quần áo của y rồi".]
Thế mà lại đọc thấy mình thật sự hôn mê một lần!
Nguỵ Vô Tiện lập tức phun 'phì' ra, vuốt mũi cười xấu hổ nói: "Thân thể hiến xá này vẫn là không tốt, thật là yếu quá, phá hư hết hình tượng vĩ đại của bổn lão tổ rồi".
Ôn Tình chỉ vào hắn nói: "Đây là hậu quả đương nhiên, trên Loạn Tán Cương hao tâm tổn trí đại chiến hỗn loạn một trận, thân thể người hiến xá kia lại có linh lực kém cỏi, hơn nữa lo lắng quá nhiều, lửa giận công tâm, chỉ chảy máu qua thất khiếu mà thôi, đã rất may mắn rồi".
Mọi người: Nếu không may mắn thì sẽ như thế nào, trực tiếp chết thẳng cẳng một lần nữa hay gì?
Y sư Ôn Tình tiếp tục cẩn trọng đưa ra lời khuyên cho Nguỵ Vô Tiện: "Đừng tưởng rằng thân xác hiện giờ của ngươi đã tốt, tạm thời không nói đến nguyên nhân mối hoạ tiềm tàng do mổ đan để lại, việc hình thành viên đan mới vừa rồi càng là bị chịu tội không ít, trước mắt tuy rằng chưa nhìn ra được cái gì, nhưng đợi sau khi ra ngoài, cũng cần phải điều dưỡng nhiều hơn, củng cố căn cơ bồi dưỡng nguyên khí mới được".
Nghe xong lời này, Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp nói thêm được điều gì, Lam Vong Cơ đã lên tiếng đáp ứng trước, thái độ cứng rắn, không cho phép cự tuyệt mà gánh lấy trách nhiệm giám sát.
Nguỵ Vô Tiện tìm vui trong nỗi khổ mà nghĩ: Còn chưa có lễ thành hôn, đã cảm nhận được lạc thú bị tiểu tức phụ quản giáo rồi.
[Lam Vong Cơ nói: "Ngươi thế nào?!" Nguỵ Vô Tiện hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Lam Trạm... chúng ta đi thôi" rồi đi ngay. Không bao giờ muốn quay về nữa. Lam Vong Cơ nói: "Được" và cõng hắn lên đi. Giang Trừng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ... Dù sao trước đây Nguỵ Vô Tiện thường hay dùng chiêu trò này để đùa giỡn, thấy hai người sắp đi, nói: "Đứng lại!" Lam Vong Cơ cả giận nói "Cút ngay!". Đi kèm với câu đó còn có Tị Trần đột nhiên trở nên giận dữ, một dòng Tử Điện bay ra, hai binh khí đánh nhau phát ra tiếng ngân dài chói tai. Bị âm thanh ngân dài này chấn động... Nguỵ Vô Tiện đau đầu một trận muốn nứt ra, hai mắt nhắm lại đầu rũ xuống. Cảm thấy sức nặng trên vai mình, Lam Vong Cơ lập tức dứt ra để kiểm tra nhịp thở của hắn... Giang Trừng liền thu roi lại... nhưng mắt thấy sắp sửa không kịp. Đúng lúc này, một thân ảnh từ bên cạnh nhảy xuống, chắn giữa hai bên.
Giang Trừng tập trung nhìn kỹ... thế mà lại là Ôn Ninh, lập tức giận tím mặt "Ai cho ngươi đi vào Liên Hoa Ổ?!...".... Bởi vì hai mạng người này và đủ loại nguyên nhân, Ôn Ninh hổ thẹn trong lòng... Trước nay đều tự giác tránh né y, nhưng lúc này lại che phía trước Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, đối diện trực tiếp với y, chịu một roi thật mạnh... cũng không lùi bước.
Kiểm tra thấy Nguỵ Vô Tiện chỉ là mệt mỏi quá mức cộng thêm lửa giận công tâm, tạm thời hôn mê, Lam Vong Cơ lúc này mới dời mắt đi. Chỉ thấy Ôn Ninh cầm một thứ trong tay đưa đến trước mặt Giang Trừng... Món đồ đó chính là kiếm Tuỳ Tiện của Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện cả đoạn đường đều ngại cầm phiền phức nên vứt lung tung, cuối cùng ném cho Ôn Ninh giữ. Ôn Ninh giơ lên, nói: "Rút ra đi", giọng điệu kiên quyết, ánh mắt kiên định. Hoàn toàn không phải là bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác ngày xưa. Giang Trừng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu không muốn bị nghiền xương thành tro lần nữa, thì lập tức nhấc chân của ngươi, rời khỏi địa phận của Liên Hoa Ổ, cút đi!" Ôn Ninh gần như sắp chọc thanh kiếm vào ngực y... quát lên "Làm đi, rút ra!"
Trong lòng Giang Trừng nổi lên cơn giận... ma xui quỷ khiến, thế mà y thật sự làm theo lời của Ôn Ninh, tay trái cầm chuôi kiếm Tuỳ Tiện, dùng sức rút một cái. Thân kiếm trắng đến chói mắt, từ trong vỏ kiếm cổ xưa thoát ra ngoài!]
Nghe đến đó, trong lòng mọi người đều sững sờ, biết rằng việc dời đan của 'Nguỵ Vô Tiện' trong sách e rằng không giấu được trước mặt 'Giang Trừng' nữa.
Nguỵ Vô Tiện cũng líu lưỡi, lại là dưới tình huống như thế, bị Ôn Ninh vạch ra chân tướng, thật sự là....
"Giang Trừng, ta cảm thấy kế tiếp 'ngươi' sợ là sẽ phát điên".
Giang Trừng: Hiện tại ta cũng rất muốn phát điên cho ngươi xem ╰_ ╯
.....
Ôn Tình đang đánh giá Ôn Ninh, nàng có chút không thể tin được, cái người được đọc là dám che trước người Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, đối đầu với Giang Trừng đó, thực sự là đệ đệ của nàng sao? Ngoại trừ lần đó cứu hai người Nguỵ Giang ra khỏi Liên Hoa Ổ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng biết đệ đệ nhà mình còn có một mặt như vậy.
Ôn Ninh bị nhịn đến sợ hãi, cố hết sức co người lại, chính y cũng đoán, đó chắc chắn là mượn tạm gan của ai đó rồi.