Mục lục
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến nhũn cả người ra, dựa vào thân cây hồi lâu, cánh tay mới lấy lại được một chút sức lực. Hắn nhấc tay kéo phăng băng vải đen xuống, bị ánh nắng mặt trời đột ngột chói vào đau xót, khó khăn mở mắt ra, bốn phía đều trống trơn, bụi cây, cổ thụ, cỏ dại, dây leo khô, làm gì có người thứ hai nào?.... Ngồi trên cành cây một lát, khi nhảy xuống, lòng bàn chân lại bủn rủn một hồi, thậm chí đầu nặng chân nhẹ. Hắn vội vàng vịn vào thân cây... Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nửa dấu chân cũng không có.... Hắn nhớ lại tư vị mới vừa rồi, một cơn ngứa ngáy mơ hồ ẩn hiện chạy thẳng đến đầu quả tim. Nguỵ Vô Tiện đưa tay phải lên xoa ngực, lại phát hiện đoá hoa lúc đầu cài ở đây không thấy nữa....

Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra hồi lâu, vô thức sờ sờ lên môi, sau một lúc, nghẹn ra được một câu: "Lẽ nào lại thế.... Đây chính là .... (của ta)". Lục soát một vòng khu vực gần đó cũng không gặp một bóng người, Nguỵ Vô Tiện... đành phải từ bỏ tìm kiếm, ở trong rừng đi lung tung. Đi một hồi, chợt nghe thấy một tiếng đập mạnh ở phía trước, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, thấy bóng người cao gầy mặc bạch y ở đằng trước, không phải Lam Vong Cơ thì là ai?

Người này rõ ràng là Lam Vong Cơ, nhưng hành động lại không giống với Lam Vong Cơ. Lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, y đang đấm một quyền lên cây đột ngột đánh gãy cái cây này.]

Nguỵ Vô Tiện hắng giọng vài tiếng, tự biết là tránh không khỏi, nên ánh mắt mơ màng, giọng mềm nhũn đọc sách. Chọc cho mọi người nổi da gà khắp người.

Lời còn chưa dứt, hắn và Lam Trạm đã tiếp nhận các loại ánh mắt mờ mịt đến từ bốn phương tám hướng, nhưng trong lòng hắn nghĩ là: Nhìn cái gì mà nhìn, nếu Lam Trạm không có ở đây, lão tử còn lâu mới biết 'không được tự nhiên' là cái gì nha. Bổn lão tổ hy sinh quá nhiều rồi, bất quá tốt xấu gì người mất mặt này không phải là Lam Trạm. Oa oa oa, Lam Trạm còn dùng cách đánh gãy cái cây để phát tiết, bây giờ ngẫm lại, khắp trong lòng đều là không nhịn được ý cười, đáng yêu quá à ~~

Lam Vong Cơ từ nhỏ lớn lên dưới mấy ngàn điều gia quy trên tảng đá gia huấn, lễ nghi và quy phạm đã khắc vào xương cốt từ lâu, đối với chuyện càn rỡ riêng tư và bí mật này bị thông báo cho thiên hạ, đương nhiên không thể thản nhiên giống như Nguỵ Anh được, nhưng từ đáy lòng lại có cảm giác an tâm thoả mãn vì có thể tuyên bố 'Nguỵ Anh của ta' với mọi người nhân chuyện này.

Nhất định là gần đây ta chép và học thuộc gia quy không đủ. Lam Vong Cơ nghĩ thầm, trở về phải bổ sung mới được.

Trạch Vu Quân mặc liệt thầm đọc gia quy Lam thị:.... Chuyện riêng tư của đệ đệ, ta chưa hề nghe thấy.

Thúc phục đại nhân hồn phách sắp lìa khỏi xác thầm đọc gia quy Lam thị:.... Lão phu đã điếc.

Xích Phong Tôn thẳng nam như sắt thép: Ta hoài nghi tính chất đứng đắn và chân thật của tảng đá rách nát này.

Nhiếp Hoài Tang: Chỉ biểu hiện này, đã thoả mãn Nhị phu nhân của Lam gia không chạy trốn rồi.

Kim Tử Hiên cố gắng làm tròn phận sự: Tức phụ của ta chắc chắn không nghe được!

Giang Trừng mặt đen thành than: Mẹ kiếp cái chuyện hư hỏng này còn phải đọc bao lâu nữa?

[.... Người nọ đột nhiên xoay người, quả nhiên là Lam Vong Cơ. Nhưng lúc này trong mắt y lại có những đường tơ máu rất nhỏ hiện ra, vẻ mặt có thể nói là đáng sợ. Nguỵ Vô Tiện nhìn mà sửng sốt, nói: "Chà, quá doạ người". Lam Vong Cơ lạnh lùng nói "Ngươi đi!".....

Ngoại trừ mấy hôm ở dưới hang động Đồ Lục Huyền Vũ năm đó, Nguỵ Vô Tiện vẫn là lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ thất thố như vậy..... Lam Vong Cơ không nhìn thẳng hắn, rút Tị Trần ra, vài luồng ánh sáng xanh lam xẹt qua.... Cầm kiếm đứng yên một hồi, năm ngón tay siết chặt, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, làm như thoáng bình tĩnh trở lại, y bỗng nhiên nhìn sang bên đây, gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện chẳng hiểu thế nào. Đôi mắt hắn bị băng vải đen che hơn một canh giờ.... Sau khi bỏ băng vải xuống trong mắt vẫn luôn ngân ngấn nước, cánh môi cũng hơi sưng đỏ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này nhất định không thể xem nổi, bị y nhìn chằm chằm nhịn không được sờ sờ cằm, kêu: "Lam Trạm?"

"....." Lam Vong Cơ nói "Không có việc gì". Keng một tiếng, tra kiếm vào vỏ.... Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy y không thích hợp, nghĩ nghĩ.... Chụp một cái định bắt mạch cho y, Lam Vong Cơ nghiêng người tránh né, lạnh lùng nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện nói: "... Ta chỉ muốn xem một chút coi ngươi rốt cuộc bị làm sao.... Thật sự không phải trúng độc hoặc xảy ra tai nạn gì lúc săn đêm chứ?"

Lam Vong Cơ nói: "Không có". Thấy vẻ mặt y cuối cùng khôi phục bình thường. Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới yên lòng... Can thiệp quá nhiều cũng không tốt, vì thế nói chuyện tào lao vài câu. Sau đó cuối cùng Lam Vong Cơ cũng trả lời bằng vài từ ngắn gọn.

Cảm giác nóng ấm còn sót lại vài phần và cảm giác sưng phù trên môi Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn nhắc nhở hắn, mới vừa rồi hắn đã mất đi nụ hôn đầu tiên mà hắn đã gìn giữ 20 năm, để người ta hôn đến hoa mắt say mê, mà ngay cả đối phương là ai, trông như thế nào hắn cũng không biết, chuyện này thật là vô lý quá thể. Nguỵ Vô Tiện từ từ thở dài, bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi từng hôn qua chưa?"

Lam Vong Cơ cũng bỗng nhiên dừng chân lại, giọng nói lạnh lùng đến mức hơi cứng đờ, nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì".

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt hiểu rõ cười lên. Hắn nheo mắt nói: "Chưa hôn đúng không? Ta biết ngay mà. Thuận miệng hỏi một chút, ngươi không cần tức giận như vậy". Lam Vong Cơ nói: "Ngươi làm sao biết".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Điều này không phải vô nghĩa sao. Cả ngày bản mặt ngươi như vậy, ai dám hôn ngươi. Tất nhiên là, cũng không trông cậy ngươi chủ động đi hôn người khác. Ta thấy, nụ hôn đầu tiên của ngươi là phải giữ cả đời rồi, ha ha ha ha...."

Hắn vẫn còn đang đắc ý dào dạt, Lam Vong Cơ một vô biểu tình, nhưng thần sắc lại dường như dịu xuống một chút.

Đợi hắn cười đủ rồi, Lam Vong Cơ mới nói: "Ngươi thì sao".

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Ta? Còn phải hỏi sao? Ta đương nhiên là kinh nghiệm đầy mình".

Sắc mặt vừa dịu xuống của Lam Vong Cơ lại nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng lạnh lùng sương tuyết.]

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha....."

Đọc được đoạn tự hào khoe khoang đắc ý dào dạt của mình này, Nguỵ Vô Tiện không hề cảm thấy có chỗ nào ngượng ngùng cả, chính mình cho tới giờ không phải là người có thể giữ cái miệng yên lặng, nhưng tự mình kể ra phản ứng của Lam Trạm, khiến hắn nhịn không được đấm tay xuống đất, ôm bụng cười vang một trận long trời lở đất.

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện cười dữ dội một hồi, nói: "Trời ơi, thế mà thật sự có người tưởng thiệt, còn bởi vì câu nói chơi cửa miệng này mà tức giận? Lam Trạm ngươi ngốc hay sao hả! Ta cmn nói nhăng nói cuội mà ngươi cũng tin! Cũng chỉ có tiểu cũ kỷ như ngươi mới tin ha ha ha ha ha ha..."

Lam Vong Cơ rầu rĩ không nói nên lời, bởi vì là ngươi, cho nên, chỉ một câu nói bậy cũng khiến ta hoảng hốt, một lời nói nhảm cũng làm ta lo lắng.

"Thiệt hay giả?" Nhiếp Hoài Tang không dám tin tưởng, Nguỵ Vô Tiện là ai chứ, công tử tuấn tú phong lưu, lang quân đẹp trai phóng đãng có tên trên bảng xếp hạng công tử thế gia, lại lén lút giữ mình trong sạch như thế sao?

Giang Trừng hừ nói: "Cũng chỉ có bản lĩnh khoác lác, nếu thật sự dám có hành vi không phù hợp, không cần người khác, phụ thân ta đã có thể đánh gãy chân hắn rồi".

Nguỵ Vô Tiện cười đủ rồi đáp trả phát ngôn bừa bãi của Giang Trừng bằng vẻ mặt nhe răng, tỏ ý 'Ngươi cũng là một tên trùm khoác lác', sau đó nói với Nhiếp Hoài Tang: "Chẳng lẽ Hoài Tang huynh mới là 'Nhã sĩ' chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu hay sao?"

Nhiếp Hoài Tang nói: ".... Ta đương nhiên cũng muốn giữ hai cái chân này". Nói giỡn à, hắn tuy thích mỹ nhân, nhưng cho tới bây giờ chỉ yêu thích mỹ nhân trong tranh. Huống hồ, tu đạo trước hết phải tu tâm, hắn mặc dù chỉ là một công tử bột ăn chơi lằng nhằng mãi mới kết đan, nhưng cũng hiểu rõ đúng sai nông sâu, gia huấn tổ tiên, nếu thật sự trở thành vị tông chủ mẫu đơn nào đó cùng với đám Ôn Triều, thì xác định đại ca hắn và mấy tấm quan tài của lão tổ tông sẽ không cùng nhau thanh lý môn hộ hay sao?

Nhiếp Minh Quyết mặt mày lạnh nhạt, coi như thằng nhóc nhà ngươi tự biết tính tình của mình đấy.

Nguỵ Vô Tiện bật cười, sau đó mới phát hiện có một bàn tay đang thay hắn xoa cơn đau ở bụng vì cười, lập tức cảm thấy chua xót cho Lam Trạm.

Tâm sự tuổi xuân thì, không nói một lời không ai hay biết.

Còn phải chịu sự trêu chọc vô tình thường xuyên của hắn.

Thế mà cố tình người này lại vẫn có thể nhẫn nhịn?

Ai da quả nhiên vẫn là mị lực của bổn Lão tổ quá lớn không thể ngăn cản được đúng không!

Nguỵ Vô Tiện nghiêng người ghé lại gần, sau đó giơ tay gãi gãi vài cái lên chiếc cằm trắng nõn của Lam Vong Cơ, cười nói: "Hàm Quang Quân, nói thật, đời này ngoại trừ cứu người, thì ngay cả tay của cô nương gia ta cũng chưa từng chạm qua đâu, đó là nụ hôn đầu tiên, cũng là nụ hôn bị người phong quang tuế nguyệt ngươi đây lấy trộm mất, vui mừng không?"

Trong lúc nói chuyện, gương mặt của hai người càng lúc càng dán lại thật gần, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt nhạt màu trước mắt này từ từ gợn lên sóng mắt nhu hoà, ngập tràn ảnh phản chiếu của chính mình, khiến hắn không tự chủ được muốn sa vào đó.

"Ừm". Giọng nói nào đó xưa nay thanh lãnh, giờ phút này lại mang theo ba phần ấm áp trả lời.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, hắn thật sự đã trúng một loại độc tên là Lam Trạm rồi, loại độc này không có thuốc chữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK