Khoảnh khắc trước mọi người còn cảm thấy không thể tưởng tượng được đối với việc kỳ lạ xưa nay - Hàm Quang Quân hát, thì một giây sau đã bị việc đặt tên dứt khoát gãy gọn của Di Lăng Lão Tổ làm cho khiếp sợ ngã rạp hết xuống đất không đứng dậy nổi.
Cái người đặt tên cho bội kiếm mang theo người là Tuỳ Tiện này nha, vừa không phải là dân thường nghèo khổ dốt đặc cán mai, cũng không phải là người lỗ mãng không mưu mẹo không biết viết văn, tại sao có thể đặt cho khúc nhạc một cái tên.... không nỡ nhìn thẳng như vậy chứ? Nếu thật sự đặt tên như vậy, sau này Hàm Quang Quân chắc cũng không còn mặt mũi mà hát nữa?
Nhưng mà, nhìn lại Lam Vong Cơ - người sáng tác bài hát bị cưỡng chế đặt tên – mang vẻ mặt trầm mặc, thái độ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mọi người cảm thấy việc này có chút thấp thỏm!
Trạch Vu Quân mỉm cười không nói gì tỏ ý, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ý của đệ đệ đây là, có thể để Nguỵ công tử lén gọi cái tên này, còn y là tuyệt đối sẽ không dùng.
Giang Trừng Giang tông chủ - người cũng có phong cách đặt tên kỳ lạ giống vậy, lại không đặt sự chú ý lên chỗ này. Hiện giờ khắp đầu y đều là: Thời điểm liên quan đến sống chết á, khi đó còn có thể kêu 'Lam Nhị ca ca' thuận miệng như vậy? Lão tử lúc ấy bôn ba bên ngoài mấy ngày, không ngừng nghỉ chút nào, hai ngươi thế mà vẫn rảnh rỗi ca hát nghe nhạc!
Đúng vào lúc sắp sửa bùng nổ một trận huyết án vì một khúc hát, thì mọi người lại một lần nữa nhận ra không gian nơi này có thay đổi.
Phía trước vách đá lại xuất hiện một người, một nữ tử mặc áo bào ngọn lửa rực cháy trông hơi cũ, màu da hơi ngăm, giữa mày kiêu ngạo, nữ tử này gần như trong nháy mắt nhận lấy sự chú ý của mọi người, liền cảnh giác làm ra động tác giơ tay phải có kẹp ba cây châm mảnh dài ngăn trước người.
Người tới đúng là Ôn Tình, nàng vốn đang ở trên Loạn Tán Cương sắp xếp lại một ít thảo dược thông dụng, rồi định đi Phục Ma động xem xét tình hình, thật sự không được thì phải châm một kim cho cái người khư khư cố chấp, không nghe người khác nói ở trong kia nằm xuống rồi bắt uống một chén thuốc bổ mới được.
Nhưng ai ngờ chớp mắt một cái thì thân thể đã di chuyển ngay đến nơi này!
Ôn Tình một bên đứng đó cầm kim châm, một bên đánh giá mọi người đang ngồi trên mặt đất kia, người đứng đầu của tứ đại gia tộc thế mà không thiếu một người nào! Lập tức chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, tích tắc sau thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang dựa vào Hàm Quang Quân của Lam thị, nhưng cũng không giảm bớt sự khủng hoảng một chút nào.
"Nguỵ Vô Tiện, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Nhưng hỏi xong câu này, Ôn Tình lại không có tâm trí đợi hắn xác nhận đáp án. Nàng thấy được bóng dáng quen thuộc ở cách vài bước phía sau Nguỵ Vô Tiện, thoáng chốc nước mắt tràn mi, vẻ bình tĩnh tự nhiên, gặp nguy không loạn vẫn còn duy trì mới vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất.
Không dám tin tưởng đâu chỉ có một mình nàng, Ôn Ninh nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ, thân thể vốn cứng ngắc của một hung thi càng trở nên cứng đờ, gần giống như một khúc gỗ bị phơi khô vậy. Ôn Ninh thật vất vả mới xoay người lại được, gặp mặt tỷ tỷ, vẫn không khóc được, chỉ có thể dùng sức di chuyển yết hầu, kêu lên một tiếng "Tỷ tỷ".
Ngay sau đó Ôn Tình đã nhào tới, nhìn vào hốc mắt không còn là một mảnh trắng nhởn hung dữ của đệ đệ nữa, trong lòng biết khả năng không thể nào thành kia đã trở thành sự thật, vừa khóc vừa cười mà ôm chầm lấy đệ đệ, vùi vào ngực hắn, "A Ninh a Ninh, a Ninh của tỷ tỳ à!"
Ôn Ninh cũng ôm lấy Ôn Tình, hắn run rẩy một hồi lâu cùng với sự kích động không thôi ở trong lòng, miệng lại không tự chủ được mà phát ra tiếng gầm gừ của hung thi.
Ôn Tình nghe thấy âm thành này hai tay càng thêm siết chặt, khóc không ngừng được. Một chi này của bọn họ trước nay luôn tuân thủ bổn phận lương y, trị bệnh cứu người, cũng không thương thiên hại lý, đệ đệ của nàng càng là bảo gì nghe nấy, nhát gan sợ gây phiền phức, chỉ vì gắn với bốn chữ "Ôn thị dư nghiệt", mà phải chịu sự đối xử như vậy hay sao?
Nàng chỉ là ra ngoài một chuyến, nhưng lại một lần nữa được ôm đệ đệ thân thiết nhất thật là vượt qua sinh tử, lướt qua âm dương!