Ngoại trừ Mạnh Dao, những người khác cũng không chú ý nhiều đến Tô Thiệp.
Nói không chú ý cũng không hoàn toàn chuẩn xác, bởi vì có một vấn đề, chính là sự chú ý của bọn họ, hiện tại cũng không thể có đáp án —— Tô Thiệp này, cho tới giờ, là thật sự ngu xuẩn đến mức đầu óc có vấn đề, hay căn bản là đầu óc cố chấp không chịu hiểu?
Nghi vấn đến từ, tiếng kêu la thảm thiết của Nhiếp Hoài Tang Nhiếp tông chủ bị thương, đã phá hỏng chuyện tốt của Di Lăng Lão Tổ một cách đúng lúc đó, rốt cuộc tiền căn hậu quả là gì?
Nếu Tô Thiệp thật sự ngu xuẩn, thì khi đang mang Kim Quang Dao - người mà gã vẫn luôn trung thành và tận tâm – đi chạy trốn, nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang nhịn không được ra tay 'trừ hại', vậy thì tại sao chỉ đâm bị thương chân của hắn?
Ngược lại, nếu người này căn bản chính là một tên cố chấp, chỉ muốn nhân lúc hỗn loạn mang Kim Quang Dao chạy trốn, vậy tức là Nhiếp Hoài Tang chủ động đụng vào kiếm của gã nên mới bị thương? Tốt xấu gì cũng là cái một tông chủ đúng không, cho dù cõng một người hành động không tiện, lại có thể để cho Nhiếp Hoài Tang thực hiện hành động ăn vạ đơn giản như vậy?
Nghe đến bây giờ không biết đã tích cóp được bao nhiêu chi tiết nghi vấn mọi người cũng quen rồi, lẳng lặng ghi xuống một điểm tò mò, đợi sau này phân giải.
Những người khác còn coi như bình tĩnh, đáp án trong lòng Nhiếp Minh Quyết đối với chuyện này hiển nhiên nghiêng về vế sau, hành sự quỷ quyệt lại dùng bất chấp thủ đoạn, lúc cần thiết ngay cảchính mình cũng lợi dụng...... Y càng nghĩ kỹ thì càng cảm thấy, kiên nhẫn của mình đã không còn lại mấy.
[Kim Quang Dao nằm liệt bên cạnh Lam Hi Thần, cũng nhìn thấy được một màn này. Không biết là... đau quá mức, hay là vì nguyên nhân khác, hốc mắt hắn ẩn ẩn ngấn lệ. Nhưng không có cơ hội cho hắn thở dốc hoặc là liếm miệng vết thương, Nhiếp Minh Quyết sau khi rút tay ra, lại xoay người như hổ rình mồi nhắm về phía hắn. Vẻ săm soi lạnh lùng mà khắt khe trên gương mặt cứng ngắc này, giốnghệt lúc y còn sống, chính là dáng vẻ mà Kim Quang Dao sợ hãi nhất. Kim Quang Dao ngay cả nước mắt cũng bị dọa nuốt trở về, giọng run run xin giúp đỡ nói: "Nhị ca..." Lam Hi Thần xoay thanhkiếm, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mỗi người cũng tự thúc giục khúc nhạc của mình. Nhưng tiếng huýt sáo mới vừa rồi bị phá hỏng, muốn có hiệu quả lại một lần nữa, có thể khó khăn hơn so với ban đầu nhiều. Lúc này, chợt nghe một người bên cạnh kêu lên: "Ngụy Vô Tiện!" Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Cái gì?" Đáp xong mới phát hiện người kêu hắn là Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấykinh ngạc. Giang Trừng... lấy từ trong tay áo ra một thứ, giơ tay ném qua. Ngụy Vô Tiện theo bản năng duỗi tay tiếp được, cúi đầu nhìn. Thân sáo sáng bóng đen nhánh, tua rua đỏ tươi.
Quỷ sáo Trần Tình!... Ngụy Vô Tiện lập tức không rảnh để kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì đưa nó lên môi, kêu to: "Lam Trạm!" Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, không cần nói thêm, tiếng đàn và tiếng sáo đồng thời tấu vang... Dưới sự kết hợp của hai người, thân mình Nhiếp Minh Quyết lung lay một chút, rốt cuộc, hơi bị cưỡng ép mà dời bước chân khỏi Kim Quang Dao đi tới phía trước. Y đi từng bước một, dưới sự điều khiển của bản hợp tấu cầm sáo, lần thứ hai cứng ngắc đi về phía cỗ quan tài rỗng kia... Đợi y vừa xoay người vào cỗ quan tài đó, hai người không hẹn mà cùng đá vào nắp quan tài ở trên mặt đất, nắp quan tài nặng nề bay lên rồi rơi xuống. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy lên đầu quan tài, tay trái đem Trần Tình cắm trở về bên hông, vội vàng cắn đứt ngón tay phải, vẽ ra một chú văn đẫm máu bằng một nét vẽ hoàn chỉnh rồng bay phương múa như nước chảy mây trôi, không ngừng lại một chút nào từ đầu đến cuối!
Đến lúc này, tiếng gào rống như dã thú trong quan tài mới dần dần lắng xuống.]
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn Trần Tình lúc này cũng cắm xéo ở bên hông, hắn không phải mới biết, sau khi 'mình' chết trên Loạn Táng Cương, là 'Giang Trừng' thay 'hắn' bảo quản Trần Tình, nhưng không nghĩ rằng quỷ sáo lại trở về trên tay Di Lăng Lão Tổ trong tình huống thế này, chẳng lẽ y vẫn luôn mang theo trên người?
Không không không, đây chắc chắn là 'Giang Trừng' sau khi biết chân tướng, phát điên xong mới thuận tay cầm lấy. Thằng nhãi đó bình thường khẳng định là vứt đại Trần Tình lên trên kệ, ngày lễ ngày tết cộng thêm một năm bốn mùa lên cơn nóng giận bất thường, thì sẽ chỉ vào Trần Tình mắng hắn một trận! Mang cây sáo theo bên người, chuyện nhìn vật nhớ người linh tinh gì đó, Giang Vãn Ngâm cho dù đầu thai ba lần y cũng sẽ không làm ra được loại chuyện ra vẻ này đâu......
Lúc Ngụy Vô Tiện không chú ý, Lam Vong Cơ cũng rũ mắt yên lặng nhìn chăm chú Trần Tình một hồi, cũng nghĩ đến tình cảnh Giang Vãn Ngâm cầm sáo hơn mười năm, còn 'y' thì sao? Lúc trước đồ vật có liên quan đến Nguỵ Anh mà y có được ít đến không thể ít hơn, mười ba năm, ngoại trừ nhìn trăng đàn một khúc Vấn Linh, thì còn có thể thế nào?
Hiện giờ Nguỵ Anh đã là đạo lữ của y, trừ mạt ngạch trên cổ tay, ngọc bài thông hành bên hông, có lẽ trên Trần Tình cũng nên làm chút ký hiệu, để khiến người ngoài vừa nhìn một cái, biết ngay đây là pháp khí của đạo lữ Hàm Quang Quân mới được.
Người khác tạm thời không biết đến tiểu tâm tư quay chung quanh Trần Tình của từng người trong hai phu phu, điều bọn họ đang thấp giọng thảo luận chính là, 'hung thi Xích Phong Tôn' đã bị phong bế, 'Kim Quang Dao' cũng thân thể bị trọng thương, không có chỗ trốn, tiếp theo, có phải nên có một sự giải thích sáng tỏ rồi hay không?
[... Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một hơi... Xác định dưới nắp quan tài không còn sức lực nào nữa, mới đứng lên nói "Tính tình tệ quá, đúng không", hắn đứng trên quan tài cao hơn rất nhiều, Lam Vong Cơ cất đàn, mở to đôi mắt nhạt màu, ngẩng đầu nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện... tay phải nhịn không được gãi gãi lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ kia... cạo mấy vệt máu đỏ cho y. Lam Vong Cơ không để bụng, nói: "Xuống đây đi" Ngụy Vô Tiện cười nhảy xuống, được y đón lấy vừa vặn.
Bên này khá an tĩnh, bên kia, Nhiếp Hoài Tang lại bắt đầu xuýt xoa kêu đau... Lam Hi Thần đi qua, đè hắn kiểm tra một phen, nói: "Hoài Tang, không sao, không cần sợ hãi như vậy, chân không gãy. Chỉ là đâm thủng một chỗ". Nhiếp Hoài Tang kinh hoảng nói: "... Đâm thủng làm sao có thể không sợ hãi! Đâm thủng đúng không a? Hi Thần ca cứu mạng với!" Lam Hi Thần không biết nên khóc hay nêncười, "Không nghiêm trọng như vậy", Nhiếp Hoài Tang vẫn ôm chân lăn lộn trên mặt đất, Lam Hi Thần biết hắn sợ đau nhất, liền lấy ra bình thuốc từ trong ngực áo, để vào trong tay Nhiếp Hoài Tang, nói "Giảm đau", Nhiếp Hoài Tang vội vàng lấy thuốc ra uống, vừa uống vừa nói: "Tại sao ta lại xui xẻo như vậy... Đã chạy trốn rồi còn đâm ta một kiếm! Không biết làm gì ta thì trực tiếp đẩy ra là được rồi, đúng không..." Lam Hi Thần đứng dậy quay đầu lại. Kim Quang Dao ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy tóc hơi rối loạn, trên trán đầy mồ hôi lạnh, chật vật đến cực điểm... Hắn ngước mắt nhìn Lam Hi Thần... Dáng vẻ bụm phần cổ tay bị chặt đứt này, còn thêm ánh mắt vô cùng thê thảm, rất khó để người ta không nảy sinh lòng thương hại. Lam Hi Thần nhìn hắn một lát, thở dài một tiếng, vẫn lấy thuốc mang theo người ra. Ngụy Vô Tiện kêu "Lam tông chủ", Lam Hi Thần nói "Ngụy công tử, bộ dạng này của hắn... hiện giờ, hẳn là không làm được gì nữa. Nếu không cứuchữa cho hắn, sợ là sẽ chết ngay tại chỗ này. Còn có rất nhiều chuyện cũng chưa hỏi rõ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam tông chủ, ta hiểu, không phải là không cho ngươi cứu hắn, ta là nhắc nhở ngươi cẩn thận với hắn. Tốt nhất cấm ngôn hắn, đừng để hắn nói chuyện nữa." Lam Hi Thần khẽ gật đầu, nói với Kim Quang Dao: "Kim tông chủ, ngươi nghe chưa. Mong ngươi đừng lại làm mấy hành động vô nghĩa. Bằng không để phòng ngừa vạn nhất, ngươi mà có bất kỳ động tác gì, ta cũng sẽ không lưu tình..." Y hít sâu một hơi, nói: "lấy đi tánh mạng của ngươi." Kim Quang Dao gật gật đầu, thấp giọng yếu ớt nói một câu: "Đa tạ Trạch Vu Quân..." Lam Hi Thần cúi người xuống, cực kỳ cẩn thận xử lý vết thương chỗ cổ tay bị chém đứt của hắn, Kim Quang Dao suốt quá trình đó run rẩy. Nhìn thấy nghĩa đệ ngày xưa phong cảnh vô hạn nay rơi vào kết cục như vậy, Lam Hi Thần cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở dài trong lòng.]
Đúng như suy nghĩ của mọi người, sự việc dường như đã hạ màn. Mấy đợt biến cố trong miếu Quan Âm, nhìn bên ngoài đại khái cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, có sóng gió nhưng không bị lật tàu, dường như vô cùng thuận lợi đi tới kết cục.
Hai người Lam, Ngụy vẫn không coi ai ra gì không cần nhắc tới, Lam Hi Thần cũng dường như nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu giảm đau, chữa thương cho Nhiếp Hoài Tang, và Kim Quang Dao, ở trong lòng tiếc nuối cho vị tiên đốc huyền môn ngày trước.
Chỉ là, với Kim Quang Dao mà nói, kẻ đứng sau phanh phui những việc xấu xa trong suốt nhiều năm của hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn thật sự cam chịu thân có tàn tật, công khai đền tội, kéo dài hơi tàn sao? Với Nhiếp Hoài Tang mà nói, đại ca hắn trở thành tà ám, vào quan tài, kẻ thù còn chưa trả nợ máu, Nhiếp thị còn chưa quật khởi, tình nguyện ngu ngốc sống trên đời như cũ sao?
Chuyện đời, vẫn luôn trong âm thầm, từ cuối một con đường đi rẽ sang một con đường cực đoan khác. Tựa như trước đây sau vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, nối tiếp là điên cuồng huyết tẩy Bất Dạ Thiên, vàsự huỷ diệt sau cuộc bao vây tiêu diệt ở Loạn Táng Cương vậy.