Dịch Vi Xuân vừa mới hứ một tiếng, đã nghe Nhiếp Hoài Tang nói: "Đúng á, ta cảm thấy hắn nói rất có lý".
Mọi người trợn mắt tức giận nhìn hắn (Nhiếp Hoài Tang). Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta đoán các ngươi trước khi đến đây bao vây tiêu diệt, nhất định không kịp tập trung lại ăn một bữa cơm, cho nên chắc là không phải trúng độc gì đó".
..... Trong số các tu sĩ đến đây lần này có không ít y sư, túm lấy vài người hỏi thăm một hồi, những người đó thấp giọng truy hỏi: "Thế nào? Thế nào? Linh lực này biến mất là tạm thời hay vĩnh viễn?!" Vấn đề này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không rảnh đi cảnh giác Nguỵ Vô Tiện làm cái gì... Mấy y sư thảo luận một trận, cuối cùng nói: "Đan nguyên của các vị khoẻ mạnh không bị tổn hại, không cần lo lắng! Chắc hẳn là tạm thời".
Giang Trừng nghe nói là tạm thời mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra... Lại nói: "Tạm thời? Tạm thời là bao lâu?" Một y sư nói: ".... Chỉ sợ... ít nhất hai canh giờ..." Sắc mặt Giang Trừng đen thui đến đáng sợ: "Hai canh giờ?!"
Mọi người đua nhau ngẩng đầu lên, nhìn ra đám hung thi chen chúc dày đặc ở bên ngoài Phục Ma động... Trận pháp hư hỏng trên mặt đất này đã bị bỏ phế nhiều năm, tạm thời sửa xong, cũng không biết có thể chống đỡ được hai canh giờ không! Huống hồ, Di Lăng Lão Tổ lúc này ở cùng một chỗ với bọn họ... Ánh mắt bọn họ lại một lần nữa tập trung trên người Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta đã nói các ngươi không cần nhìn ta. Hiện giờ trong Phục Ma động này, chỉ có hai nhóm người còn có linh lực. Ta, Hàm Quang Quân một nhóm, đám bạn nhỏ mấy hôm trước bị bắt lên núi một nhóm. Những người còn lại ta dùng cụm từ trói gà không chặt để mô tả, cũng không quá đâu ha. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, đám bạn nhỏ này có thể chống đỡ được không?"]
Nguỵ Vô Tiện rúc vào trong lòng Lam Vong Cơ, thở dài tự mình giễu mình nói: "Thế mà tận tình khuyên bảo đến mức như thế, ta đây là lớn tuổi, nên tính tình tốt lên đó ha?"
Đặt thời gian hiện giờ trở ngược lại hai tháng, đừng nói là chỉ vào mũi hắn mà hứ hắn, chỉ cần ánh mắt biểu lộ ác ý, hắn mà nhìn thấy là đều có thể dạy dỗ một phen, nghe thấy câu 'ngồi xuống chậm rãi trò chuyện', không phải tính tình tốt lên thì là cái gì.
Nhiếp Hoài Tang bĩu môi, mặc dù vừa mới bị dạy dỗ một trận, lúc này cũng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ai nói tuổi tác lớn thì tính tình có thể tốt lên". Chính cái người cầm đao bên cạnh mình nè, tuổi càng lớn tính tình càng xấu được chưa.
Gân xanh trên trán Nhiếp Minh Quyết lại nảy nảy lên, đây là thật sự thiếu chỉnh đốn đúng không?
Lam Khải Nhân hiển nhiên cũng nghe thấy lời này, sắc mặt mới tốt lên chẳng bao lâu bắt đầu đặc sắc trở lại. Suy xét đến việc nhìn nhiều đến hai người nào đó có thể hại đến đôi mắt, ông mới ngồi ra xa một chút, không ngờ còn bị ngầm chế giễu! Tiểu bối bây giờ, thật là càng ngày càng tệ không nói nổi!
Lam Hi Thần:.....
Nguỵ Vô Tiện trố mắt, nghẹn cười cào cào mấy cái vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, ra hiệu với y: Ngươi xem thúc phụ của ngươi kìa, tự liên hệ bản thân như thế, tốt xấu gì cũng đừng tức giận nữa được không?
Lam Vong Cơ giữ chặt mấy móng vuốt quấy rối, nghiêm mặt lắc đầu, ý bảo Nguỵ Vô Tiện phải chừng mực, nói đùa về thúc phụ cũng không phải hay ho gì.
Giang Trừng lại đồng ý vài phần với lời nói của Nguỵ Vô Tiện, nói: "Thật vậy nha, hiến xác hồi hồn còn có thể thay đổi tính nết cũng rất thần kỳ, không chỉ lệ khí trên người tan đi nhiều, mà lời nói cũng dễ nghe hơn, đâu giống như ngươi bây giờ, bản lĩnh càng nói càng xấu, càng bôi càng đen có mấy ai sánh bằng đâu?"
Nhớ tới lúc trước lên Kim Lân Đài đòi người, đoạn tuyệt ở Loạn Tán Cương, những người khác không thể không gật đầu, lời này của Giang tông chủ thật là có lý.
Kim Tử Hiên: Bởi vì sống lại nên đầu óc thay đổi sao.
[Tô Thiệp hừ nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn giết cứ giết. Ở đây nếu có ai kêu một tiếng thì không phải là anh hùng hảo hán, ngươi cũng đừng hy vọng có người nịnh hót lấy lòng ngươi". Gã vừa nói như vậy, ngược lại có không ít người lẩm bẩm nói trong lòng. Mấy nghìn người này, chân chính có thù oán với Nguỵ Vô Tiện chỉ khoảng trên dưới hai mươi người, còn lại tất cả đều là nghe nói bao vây tiêu diệt thì không cần nghĩ ngợi gì tham gia ngay, có thể nói chỉ là người qua đường chính nghĩa, xuất phát từ đạo nghĩa mới cùng đến đây để đánh giết. Những người này cứ nghĩ đi theo đội ngũ chính dẫn đầu xuôi theo dòng chảy mà thôi, có thể giết được một hai con hung thi chó săn của Nguỵ Vô Tiện, nói ra cũng là một việc uy danh. Nhưng nếu thực sự muốn bọn họ phải trả giá đắt, vậy thì không có mấy người sẵn lòng tranh giành vũng nước đục này.]
Mấy nghìn người, chân chính có thù oán chỉ trên dưới hai mươi người?
Còn lại mấy nghìn người khí thế to lớn như thế, là đến để làm gì?
Hiểu Tinh Trần nghĩ, trong lòng người đời, rốt cuộc thế nào là đại gian đại ác đây? Kêu một câu 'tà ma ngoại đạo cần phải tiêu diệt', thêm vài câu hay ho đạo mạo nghiêm túc, kéo 'đại nghĩa' ra làm lá cờ trang trí lên người, là có thể người đông thế mạnh, chống lại ta thì chết sao?
Quyền lực tối thượng dưới hình thức bè đảng đấu đá như vậy, ngay cả đạo nghĩa cơ bản 'Oan có đầu, nợ có chủ' cũng không màng tới, quá là đáng sợ!
Tống Lam vỗ vỗ vai Hiểu Tinh Trần, giọng điệu vẫn vững vàng như mọi khi, "Cứu rỗi thế gian gì đó, vẫn là thôi đi". Trên làm dưới theo, những vị đứng trên cao trong huyền môn này bản thân không đàng hoàng, có cứu rỗi thế gian như thế nào đi nữa cũng không thay đổi được làn gió độc hại của thế gian.
Tiết Dương vỗ tay la to: "Nguỵ tiền bối, những người này đều đã xem ngươi như con yêu thú nổi danh, tạo dựng được sự nghiệp, lực uy hiếp của Di Lăng Lão Tổ ngươi đây có phải là không nhiều lắm hay không?" Không phát ra uy danh một trận ra trò, thì bọn họ sẽ không biết tà ma ngoại đạo chân chính là như thế nào!
Nguỵ Vô Tiện: Làm người làm được đến mức này, cũng coi như là mức độ cao nhất rồi đúng không?
[Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn gã, nói: "Ngại quá, cho phép ta hỏi một câu, ngươi là ai?"
Hắn mới vừa rồi ở ngoài động còn kêu tên Tô Thiệp, lúc này lại đặt câu hỏi, rõ ràng là cố ý làm vậy. Tô Thiệp lập tức trán nổi gân xanh, đang định mở miệng, Lam Cảnh Nghi lớn tiếng hỏi: "Sau đó thì sao? Không phải độc, sau đó thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện liền quên ngay Tô Thiệp, "Sau đó, nói chung không thể đột nhiên mất đi linh lực, dù sao cũng phải có cách thức và cơ hội nào đó. Trước khi các ngươi lên Loạn Tán Cương hoặc là trên đường đi chắc chắn đều tiếp xúc với một thứ gì đó, hoặc là cùng đã làm một việc gì đó. Những bạn nhỏ này mấy hôm trước bị bắt đến đây, còn ta và Hàm Quang Quân không đi cùng một con đường lên núi với các ngươi, đi đường khác. Có ai sẵn lòng suy nghĩ một chút, các ngươi rốt cuộc đã trải qua chuyện gì không?"
Giữa một mảnh im lặng, một người mờ mịt nói: "Chúng ta đã làm gì? Lúc lên Loạn Tán Cương, có phải cùng uống nước không? Hây dà, nghĩ không ra, không biết đâu". Vào lúc này còn có ai không biết điều mà tích cực hưởng ứng Nguỵ Vô Tiện, kêu làm cái gì là làm cái đó, kêu nghĩ cái gì thì nghĩ cái đó? Cũng chỉ có cái vị Nhiếp Hoài Tang "Hỏi một không biết ba" kia.]
Kim Quang Dao càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Ngay cả bản tính vốn không hướng ngoại giống như Tô Thiệp lại liên tục có hành vi bất thường, thì hành động của Nhiếp Hoài Tang vốn được gọi là "Hỏi một không biết ba" trong đây cũng rất không giống bình thường, không phù hợp với thói quen ngày xưa.
Kim Quang Dao nhìn chằm chằm vào mặt Nhiếp Hoài Tang, ý đồ tìm ra vài manh mối.
Nhiếp Hoài Tang là người đầu tiên hưởng ứng việc trốn tránh vào Phục Ma động, nhưng ngay cả theo lời Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp gia tương lai cho dù có vô dụng thế nào, những hộ vệ, gia phó còn lại đó, bảo vệ một người giữa đám tẩu thi tầm thường kia hẳn là cũng đủ chứ?
Hắn cũng là người đầu tiên phụ hoạ theo lời nói của Di Lăng Lão Tổ, nếu thật sự là nhát gan sợ phiền phức, hỏi gì cũng không biết, thì trốn trong đám đông không lộ diện không phải càng thoải mái hơn hay sao?
Thậm chí, hắn còn là một trong số ít người không có ân oán, có vài phần giao tình với Nguỵ Vô Tiện trong mấy nghìn người kia.
Trước đó lại từng đọc thấy, mỗi một chỗ mấu chốt đều có mặt Nhiếp Hoài Tang, hoặc là người thúc đẩy, hắn giả say trên Kim Lân Đài để lấy cớ gửi cho Lam Hi Thần, chứng cứ có sức thuyết phục về thân phận của 'Mạc Huyền Vũ' trong mật thất của Phương Phỉ điện, còn có chuyện ở núi Hành Lộ ở Thanh Hà lúc trước, tông chủ yêu cầu tự mình xem xét 'phần mộ tổ tiên'? Hắn thật sự không biết sẽ đào được hai cái chân kỳ lạ kia sao?
Một khi sự nghi ngờ dâng trào, dường như mọi điều không phù hợp đều sẽ có sự giải thích hợp lý, hơn nữa, đến nơi này biết được tương lai của Nhiếp Minh Quyết, biểu hiện của người này thật sự không thể xứng với hai chữ 'hoàn khố' (chỉ những công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi)!
Nhiếp Hoài Tang tất nhiên đã nhận ra ánh mắt dính chặt trên người mình nãy giờ không rời, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rất kinh ngạc, trực tiếp mở miệng hỏi: "Liễm Phương Tôn làm gì vậy, trên mặt ta có hoa sao?"
Kim Quang Dao cũng rất muốn trực tiếp mở miệng hỏi.
Thứ nhất, bản thân mình ở trước mặt Nhiếp Minh Quyết, thể diện, lòng tin, tình nghĩa gần như đã rơi xuống tận đáy, lúc này nói chuyện thẳng thắn, biết đâu còn có thể vãn hồi được vài lời nhận xét tích cực; Thứ hai, nếu thật sự là Nhiếp Hoài Tang ở sau lưng hành động, bây giờ chọc thủng, Nhiếp Minh Quyết cương trực công chính có lẽ sẽ dời phần nào sự chú ý khỏi người hắn (Kim Quang Dao), hơn nữa kể từ đó cho đến sau này khi mình đến Bất Tịnh Thế, cơ hội để Nhiếp nhị thiếu gia này ngáng chân phỏng chừng cũng sẽ ít đi một chút.
Nhưng, hỏi như thế nào đây?
'Là người lừa gạt Mạc Huyền Vũ hiến xá, là ngươi giết mèo dẫn dụ đám tiểu bối đi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh ở Nghĩa Thành, ngay cả ta cũng thua trên tay ngươi?'
'Ngươi so với ta càng biết làm bộ làm tịch hơn, mười mấy năm nằm gai nếm mật, bày trận thu lưới, quả thực không ai sánh bằng?'
Hay là, 'Sau khi ta giết đại ca ngươi, chắc chắn là bị ngươi nhận ra một vài dấu vết, cho nên nhân cơ hội báo thù, những hạ sách kia của ta là bị ngươi ép?'
Hình như nói thế nào cũng đều không thích hợp thì phải?
Thừa nhận bản lĩnh của mình không giỏi bằng người khác không sao cả, nhưng còn có cảm giác nhân tiện khen ngợi đối phương một trận là sao đây?
Hơn nữa, ngoại trừ chuyện ở Nghĩa Thành quá đáng, nhưng ở cùng với đám tiểu bối còn có Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện, hoàn toàn cũng có thể nói là tin tưởng hai người bọn họ, những chuyện khác gọi là báo thù cho huynh trưởng cũng không đáng trách mà đúng không?
Quan trọng nhất chính là KHÔNG CÓ CHỨNG CỨ thì làm gì được hắn?
Thấy Kim Quang Dao nói không ra được lời gì, Nhiếp Hoài Tang cong môi lên hơi mỉm cười, ánh mắt rất là ý vị thâm trường.
Kim Quang Dao:.... Cảm giác càng nghẹn khuất (`ー′)
[Có người nhịn không được nói: "Trên đường lên núi hoàn toàn không có ai uống nước! Ai dám uống nước trên ngọn núi đầy thi thể này?"
Nhiếp Hoài Tang lại đoán mò nói: "Hay là đều hít phải sương mù trong núi?" Nếu sương mù trong khu rừng đen ngòm này có kỳ quái gì đó, ngược lại sẽ giải thích được. Lập tức có người phụ hoạ: "Có thể!" Nhưng Kim Lăng nói ngay: "Không thể nào. Sương mù trên đỉnh núi càng dày đặc hơn, nhưng chúng ta đều bị trói trên đỉnh núi hai ngày, linh lực không phải vẫn còn đó sao?"
Tô Thiệp làm như thật sự không thể nghe nổi nữa: "Đủ rồi chứ? Các vị còn thật sự thảo luận cùng với hắn, bị kẻ địch nắm mũi dắt đi, thú vị lắm sao? Hắn...." Bỗng nhiên, sắc mặt gã biến đổi, lời nói đột nhiên im bặt, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói đi. Tại sao không nói tiếp?"
Môn sinh Mạt Lăng Tô thị đua nhau đứng lên: "Tông chủ!" "Tông chủ, xảy chuyện gì?!"
Tô Thiệp gạt môn sinh muốn đến dìu gã, giơ cánh tay lên, trước tiên chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, sau đó chỉ thẳng về phía Lam Vong Cơ. Môn sinh đứng gần gã nhất cả giận nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại dùng yêu pháp gì?!"
Lam Tư Truy: "Đây không phải là yêu pháp! Đây là.... Đây là...."
Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên cạnh đè năm ngón tay phải lên trên bảy sợi dây đàn, ngưng lại rung động của dây đàn. Đám môn sinh kích động mồm năm miệng mười kia trong nháy mắt giống như một đám vịt bị bóp chặt cổ, im bặt không ồn ào nữa.
Người Lam gia ở đây đều thầm nói trong lòng: Đây là thuật cấm ngôn của Cô Tô Lam thị á....
.... Sau khi Phục Ma động lại một lần nữa yên tĩnh, Lam Vong Cơ quay đầu nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi tiếp tục".
Trong mắt Tô Thiệp lửa giận ngập trời.... So với việc nôn nóng không thể mở miệng công kích Nguỵ Vô Tiện, bây giờ càng khiến cho trong lòng gã như có lửa đốt chính là bị Lam Vong Cơ quản chế và sỉ nhục... Ý đồ cởi bỏ cấm chú không thành công, đành phải nhìn về phía Lam Khải Nhân. Nào ngờ Lam Khải Nhân khuôn mặt lạnh lùng, đứng yên bất động, cũng không nhìn gã lần nào... Nhưng hai nhà Mạt Lăng Tô thị và Cô Tô Lam thị từng có không ít lần không vui, bởi vậy lúc này Lam Khải Nhân cũng không có ý định giúp gã giải chú.]
Nguỵ Vô Tiện hận không thể cung kính Lam Vong Cơ ba tiếng, mà hắn xác thật là bật cười ra tiếng, vừa nhéo da mặt Lam Vong Cơ vừa cười hì hì nói: "Nhị ca ca, đây tuyệt đối là lần ngươi dùng thuật cấm ngôn của Cô Tô Lam thị chính xác nhất ha ha ~"
Lam Vong Cơ để mặc cho hắn nhéo, đợi một lát sau lại là Nguỵ Vô Tiện đau lòng trước, lấy tay xoa xoa chỗ mình đã nhéo, lại bắt đầu đút ăn đường, "Lam Trạm sau này ngươi cũng phải tiếp tục dùng 'chính xác' như vậy biết không?"
Trong mắt Lam Vong Cơ có ánh sáng lưu chuyển, đồng ý nói: "Ừm"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến cảnh tượng mỗi lần người khác cãi nhau với hắn là bị Lam Vong Cơ cấm ngôn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, thật sự vui sướng vô cùng, kêu lên: "Lam Trạm ta thật yêu ngươi muốn chết ~"
Nhiếp Hoài Tang làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, "Nguỵ huynh, một khi muốn đấu võ, thổi sáo huýt sáo, Hàm Quang Quân đều có thể lập tức dùng thuật cấm ngôn, nói vậy ngươi chẳng phải là rất thiệt thòi sao?"
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần: Hình như vừa biết ra một chuyện kinh khủng gì đó? Thuật cấm ngôn ở Lam gia chính là một pháp thuật nhỏ rất bình thường nha....
Nguỵ Vô Tiện: Ta vẫn có thể dùng cách vỗ tay (lại giãy giụa một chút)... Thôi trở về vẫn là phải cải tiến lại thuật pháp cho tốt >_