..... Kim Tử Hiên cố nén lửa giận, vén vạt áo, nắm lấy một dây mây đặc biệt to khoẻ, không chút do dự nhảy xuống, nhảy vào hang động sâu không thấy đáy.... Những người còn lại lần lượt tiến vào hang động.... Ôn Triều ở trên mặt đất kêu lên vài tiếng, xác định hang động an toàn, lúc này mới đạp lên kiếm của gã, ôm eo Vương Linh Kiều, từ từ ngự kiếm xuống dưới....
Đã đến cuối đường, đối tượng săn đêm vẫn chưa xuất hiện.... Ôn Triều mắng hai câu, bỗng nhiên nói: "Tìm một người, treo lên, thả chút máu, dẫn dụ vật kia ra tới"..... Vương Linh Kiều lên tiếng, lập tức chỉ về hướng một thiếu nữ.... Miên Miên biết mình mà bị treo lên, thì hơn phân nửa sẽ có đi mà không có về, nhưng nàng trốn đến đâu, thì người nơi đó liền tản ra chừa một khoảng lớn. Nguỵ Vô Tiện vừa khẽ cử động, lập tức bị Giang Trừng gắt gao túm chặt. Miên Miên bỗng phát hiện, có hai người đứng yên bất động, vội vàng trốn ra sau lưng bọn họ, run bần bật. Hai người này chính là Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ.
.... Nguỵ Vô Tiện hơi hơi kinh ngạc: "Thằng nhãi Kim Tử Hiên này, thế mà cũng có vài phần can đảm".
Ôn Triều chỉ vào bọn họ, nói: "Đây là muốn tạo phản? Ta cảnh cáo các ngươi... Hiện giờ lập tức tự mình động thủ, trói nha đầu này lại treo lên! Nếu không người nhà các ngươi dẫn đến nơi này đều không cần trở về!"
Kim Tử Hiên hừ cười lạnh, cũng không nhúc nhích. Lam Vong Cơ cũng làm như thể không nghe thấy, im lặng như nhập thiền.
Nhưng mà, một môn sinh Cô Tô Lam thị bên cạnh, lúc này rốt cuộc nhịn không được, vọt lên, chụp lấy Miên Miên, chuẩn bị động thủ trói nàng. Đầu mày Lam Vong Cơ nhíu lại, lập tức vung ra một chưởng, đánh hắn văng sang một bên. Tuy rằng y chưa nói một câu nào, nhưng vẻ mặt không giận tự uy nhìn xuống tên môn sinh kia, hàm ý trong mắt không cần nói cũng biết: "Cô Tô Lam thị không có loại môn sinh như ngươi, thật đáng xấu hổ! Tên môn sinh kia đầu vai run rẩy, chậm rãi lui về phía sau, không cách nào nhìn thẳng vào mắt người khác.]
Kỳ Sơn Ôn thị năm đó, tác phong hành xử bá đạo, ngang ngược vô lý, xem mạng người như cỏ rác, những việc cỡ như sinh linh lầm than từng nghe thấy hoặc thậm chí tự mình trải qua rất là nhiều, cho nên sau đó mới có việc giương cờ liên minh, bắn hạ mặt trời trừng phạt Ôn gia, mọi người đã không muốn nói nhiều về chuyện này.
Chỉ có Lam Khải Nhân chỉ tay về phía trước tức đến rung người, giận dữ quát hỏi: "Cô Tô Lam thị ta lại có môn sinh tham sống sợ chết, nhút nhát co rúm như vậy, thật là đáng xấu hổ! Vong Cơ, người này đến tột cùng là ai?!"
Lam Vong Cơ nói: "Người này họ Tô, tên Thiệp, tự là Mẫn Thiện".
Lam Khải Nhân: "Tô Thiệp?" Nhanh chóng duyệt qua một lần danh sách môn sinh Lam thị hiện nay, nhưng không hề có tung tích của người này.
Lam Hi Thần chắp tay nói: "Thúc phụ, người này sau Xạ Nhật Chi Chinh đã thoát ly Cô Tô Lam thị, bây giờ hình như đến nhờ vả Lan Lăng Kim thị".
Lông mày Lam Khải Nhân hơi giãn ra, như vậy tính ra đã mấy năm, danh sách môn sinh hiện giờ đương nhiên không có. Hừ, đi rồi thì tốt, nếu vẫn là môn sinh Lam gia, phẩm hạnh như vậy sớm muộn cũng phải bị trục xuất.
Kim Tử Hiên nhíu mày, "Loại người này cũng nhận, Lan Lăng Kim thị bây giờ tình hình ngày càng tệ đi hay sao?"
Kim Quang Dao ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn vị huynh trưởng này, chỉ vì, vị công tử Tô Mẫn Thiện kia, lúc này không chỉ đến nhờ vả Lan Lăng Kim thị, mà còn do hắn sử dụng. Tình hình ngày càng tệ đi? Chà, Lan Lăng Kim thị, chỉ sợ cũng chỉ có vị này là còn có thể xứng với câu kiêu ngạo khí khái.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Người này, Tô Thiệp, sao nghe hình như có chút quen tai nha?"
Giang Trừng trợn mắt khinh thường nhìn qua, "Đầu óc ngươi bị rỉ sét đúng không, diệt trừ thuỷ hành uyên ở Thải Y trấn, ngươi còn ra tay cứu mạng người này, mới đọc có bao lâu đâu mà ngươi đã quên rồi!"
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lặng lẽ tự mình hoài nghi, chẳng lẽ trí nhớ hắn thật sự kém như thế?
Lam Vong Cơ giơ tay xoa xoa trán Nguỵ Vô Tiện để an ủi, nhưng Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng cảm thấy động tác này giống như đang sờ con chó nhỏ, phi, Nhị ca ca nhà hắn còn lâu mới xem hắn như cái thứ gỉ gì gi kia!
[.... Ôn Triều giận tím mặt, quát: "Phản rồi! Giết!" Mấy tên môn sinh Ôn thị chém về phía Lam Vong Cơ Kim Tử Hiên.... Ôn Triều rốt cuộc nhịn không được rút kiếm đâm về phía hắn. Hướng bên này, là chạy ra ra khỏi phạm vi bảo vệ của Ôn Trục Lưu.... Nguỵ Vô Tiện cố ý khích Ôn Triều, chính là đang đợi khoảnh khắc tức giận mất khống chế này... Ra tay nhanh như chớp, trong tích tắc đoạt lấy kiếm phản công, vừa ra tay là khống chế luôn Ôn Triều!.... Môn sinh bao vây Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên lúc này mới ngừng tấn công... Thấy tình thế đã được kiểm soát, Nguỵ Vô Tiện còn đang định nói chuyện, bỗng nhiên, cảm thấy toàn bộ mặt đất rung chuyển.
Hắn cảnh giác nói: "Giang Trừng! Động đất hả?".... Nhưng Giang Trừng nói: "Không phải!"
..... Nguỵ Vô Tiện cũng phát hiện, không phải mặt đất đang rung chuyển, mà là hòn đảo hắn đang đứng rung chuyển.... "Hòn đảo" nhanh chóng di chuyển đến bờ.... Nguỵ Vô Tiện thầm kêu không xong, kéo Ôn Triều lùi lại hai bước, dưới chân đột nhiên chấn động,.... Con yêu thú này chậm rãi xoay cổ qua, dùng đôi mắt to bằng cái đấu chăm chú nhìn hai người trên lưng mình. Đầu con thú này hình tròn rất cổ quái, vừa giống rùa vừa giống rắn.... Nguỵ Vô Tiện nói: ".... Một con.... vương bát thật lớn...."
.... Chợt nghe Giang Trừng kêu: "Cẩn thận sau lưng! Hoá Đan Thủ tới!"
.... Nguỵ Vô Tiện theo bản năng thu tay lại, Ôn Trục Lưu nhân cơ hội này bắt Ôn Triều, quay lên bờ. Nguỵ Vô Tiện chửi thầm một tiếng, cũng theo sát nhảy lên bờ.... Nguỵ Vô Tiện.... đoạt lấy cây cung.... Bao đựng tên còn lại ba mũi tên, hắn đặt hết lên cùng một lúc, kéo căng dây cung, đang sắp buông tay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi... Nguỵ Vô Tiện đảo mắt thì thấy, Vương Linh Kiều sai hai người thô bạo giữ chặt Miên Miên, một người khác giơ thiết lạc trong tay lên, dí thẳng vào mặt nàng!..... Nguỵ Vô Tiện.... thấy thế lập tức đổi hướng mũi tên, buông dây cung. Ba mũi tên bay ra cùng lúc, trúng ba người... Vương Linh Kiều lại đột nhiên cầm thanh thiết lạc rơi xuống mặt đất kia, lại một lần nữa dí lên mặt nàng!.... Nguỵ Vô Tiện... vọt tới, đánh một chưởng thật mạnh ngay ngực ả... phía trước của thanh thiết lạc, đã áp lên ngực Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện ngửi thấy mùi quần áo và da thịt cháy khét, còn có mùi thịt chín đáng sợ, vùng ngực dưới xương quai xanh, truyền đến cơn đau khủng khiếp.]
Nhiếp Hoài Tang mặc dù chỉ là đọc theo như trên vách đá, những cũng bị tình huống hung hiểm này doạ toát mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp nói: "Nghe đồn thiết lạc của Kỳ Sơn Ôn thị là dùng để xử phạt những tội nhân không phân biệt tôn ti, nếu bị ủi lên, thì ngay cả người tu tiên cũng chịu không nổi cơn đau này, nếu bị thương đến chỗ yếu hại, thậm chí còn sẽ tổn thương kinh lạc, Nguỵ huynh, ngươi cứ thế... chắn ngang hả?"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi nói: "Ta không chắn đỡ thì còn có thể làm gì, đây chẳng phải là không có cách nào sao, chẳng lẽ trơ mắt nhìn một nữ tử yếu đuôi bị ủi ha".
Giang Trừng nhíu mày nói: "Ngươi chính là mắc bệnh anh hùng không thay đổi được! Ai kêu ngươi cứu người khác đến mức đặt luôn cả thân mình vào? Nếu lúc trước ngươi không động thủ...." Nếu không động thủ, có phải.... Hừ, hiện giờ nghĩ mấy chuyện này vô dụng, còn có ý nghĩa gì.
Thấy sắc mặt Giang Trừng không đúng, Nhiếp Hoài Tang vội nói tiếp: "Những thanh thiết lạc này hiện giờ cũng chỉ trở thành chiến lợi phẩm bị huyền môn bách gia tịch thu, cũng may không có ai dùng nữa, nếu không lúc ra cửa ta sợ là vẫn phải mang theo nhiều hộ vệ một chút để hộ tống".
Nguỵ Vô Tiện nhìn thoáng qua Kim Tử Hiên, rồi ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Kim Quang Dao một lát, mới nói: "Vậy sau này ngươi trở về nên lập tức đi cùng với hộ vệ".
Nhiếp Hoài Tang sửng sốt, "Có ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện: "Loại thiết lạc giống y chang thế này, Lan Lăng Kim thị cũng có, chẳng qua hình trên đầu thiết lạc, từ hoa văn mặt trời đổi thành hoa văn mẫu đơn thôi, đúng không, Liễm Phương Tôn? Lúc ở Cùng Kỳ Đạo, những đốc công đó cũng là mỗi người cầm một cái mà".
Lam Vong Cơ nghe vậy lập tức nhíu mày, giơ tay phủ lên vị trí vết sẹo bên dưới xương quai xanh của Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt nhìn Kim Quang Dao không khác gì Nguỵ Vô Tiện.
Ánh mắt của mọi người theo đó nhìn qua, bao gồm của ánh mắt không thể tin nổi của Kim Tử Hiên, nhưng Kim Quang Dao trên mặt tươi cười vẫn chưa phủ nhận, thậm chí cũng không mở miệng phân trần vài câu.
Lam Khải Nhân trong lòng âm thầm quyết định, sau khi trở về khảo sát cẩn thận Kim thị một lần nữa, để điều chỉnh lại đối sách.
Nhiếp Minh Quyết giận dữ quát: "Lẽ nào lại thế, hoạ Ôn cẩu vừa qua, kết cục còn rõ ràng trước mắt, Lan Lăng Kim thị đã dám hành sự như vậy, đây là muốn trở thành Ôn thị thứ hai hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Xích Phong Tôn bớt giận, ngươi lại không phải vừa mới biết hay sao, cần gì nổi giận chứ? Ngược lại ta muốn hỏi một chút, Kim Tử Hiên, ngươi đảm đương cái chức thiếu tông chủ này thật là nhẹ nhàng thoải mái quá ha?"
Kim Tử Hiên sắc mặt khó coi đến cực điểm lúc này căn bản không phun ra được nửa chữ. Trong tứ đại gia tộc, Cô Tô Lam thị có quy huấn bên cạnh, mạt ngạch trên người, người trong tộc không màng danh lợi, đứng ngoài cuộc tranh đấu; Thanh Hà Nhiếp Thị, Vân Mộng Giang thị đều là những tông chủ trẻ tuổi quang minh lỗi lạc nắm quyền, người trong tộc đơn giản và đồng tâm nhất trí. Còn Lan Lăng Kim thị, lại là người trong tộc trải rộng, khách khanh chênh lệch không đều, môn sinh hỗn tạp, nhưng luôn kiêu căng ngạo mạn, không ngờ lại phát triển thành ra thế này! Là thiếu tông chủ thì thế nào? Chỉ cần phía trước còn chữ 'thiếu', thì ngoại trừ quản lý tốt môn hạ của mình, y còn có thể trói buộc được mấy người?
Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ trong lòng 'Không xong', tay phe phẩy cây quạt hai cái, cười nói: "Bình tĩnh, đều bình tĩnh một chút ha, không bằng chúng ta tâm sự về con Đồ Lục Huyền Vũ này đi? Ta lớn như vậy, còn chưa gặp qua con yêu thú sống nào lớn như vậy đâu."
Nhiếp Minh Quyết nhướng mày nói: "Nói như thể ngươi đã từng gặp qua mấy con yêu thú còn sống bình thường khác vậy".
Nhiếp Hoài Tang rơi lệ, có thấy công tử ăn chơi trác táng nào còn cần phải đi đánh giá yêu thú không? Hắn lại không cần thân thiết với yêu thú, chỉ cần biết bọn chúng trong sách được vẽ như thế nào là được chứ gì.