Mục lục
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì?!"

Hai người Vong Tiện còn đang ôm nhau bị một tiếng hét to của Giang Trừng làm cho bừng tỉnh, Nguỵ Vô Tiện buông Lam Vong Cơ ra nhưng lại ôm cánh tay y xoay người lại, cợt nhả như cũ: "Làm gì hả? Đương nhiên là tìm được phu quân tốt muốn nhanh chóng tự gả mình ra ngoài á, ngươi không thấy hay sao?"

Nguỵ Vô Tiện đáp trả quá nhanh, gần như không cho Giang Trừng thời gian phản ứng, khiến Giang Trừng buột miệng thốt ra: "Ngươi tại sao là cái người gả đi?" A phi, không cẩn thận một cái là rơi ngay vào cách nói của cái tên Nguỵ vô liêm sỉ này, Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, phiền não không thôi, "Đừng ở đây khiến người ta buồn nôn, ngươi cmn thành đoạn tụ từ khi nào?!"

Hoàn toàn không thèm quan tâm đến phản ứng bị doạ ngốc này của Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện lại ôm lấy eo Lam Vong Cơ, được một tấc lại muốn tiến muốn thước mà trả lời: "Vừa mới đoạn nha! Đứng nhìn từ góc độ của Lam gia, ta gả qua là không sai. Đến khi ta mang Lam nhị công tử đi Liên Hoa Ổ, thì y chính là sư tẩu của ngươi đó, nếu dẫn đi Loạn Tán Cương, Lam Trạm đã có thể thành áp trại phu nhân của ta ấy chứ, như vậy còn không phải là y gả đến rồi sao!"

"Sư tẩu? Ngươi xác định không phải là ca phu sao?" A phi! Lại sai trọng điểm rồi! Bị giận quá hoá cười, Giang Trừng thật ra đã bình tĩnh lại, nhớ ra một vấn đề đáng chú ý khác, "Linh lực ngươi có bất thường là chuyện thế nào? Vì sao bây giờ đều không dùng kiếm?"

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vân đạm phong khinh trả lời: "Xạ Nhật Chi Chinh bị thương một chút thì có gì lạ đâu, hiện giờ không phải ta rất khoẻ sao, hiếm khi có được chuyện mừng khiến tâm tình bổn lão tổ vui sướng như vậy, tại sao ngươi cứ khăng khăng phải khoét vào nỗi đau của ta lúc này vậy".

"Ta @#... &%*"

Nhìn dáng vẻ Giang tông chủ sắp sửa bên bờ bùng nổ kìa, A mi tò phò ρ(-ω-、)

Xem vở kịch ước định chung thân thực sự phá vỡ tam quan của y này, Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết quả thật không còn lời gì để nói, nhịn không được chuyển hướng qua Nhị đệ kết nghĩa của mình, chỉ vào Lam nhị công tử bị Di Lăng Lão Tổ choàng vai ôm eo gian nan lên tiếng: "Hành vi này của đệ đệ ngươi thật là bại hoại gia phong, làm nhục gia môn, ngươi cũng không quản?" Quả thực là quá đáng!

Cũng xem từ đầu đến đuôi, tông chủ Lam gia, huynh trưởng Hàm Quang Quân, Lam Hi Thần đối với chuyện này trong lòng cũng cảm xúc phức tạp, nhưng nghe vậy lại cười ấm áp như trước, bình tĩnh xoa đầu tiểu Cảnh Nghi ở trong lòng trả lời: "Vong Cơ y một là không giết người phóng hoà, hai là không thất tín bội nghĩa, mà hơn mấy ngàn điều gia quy của Cô Tô Lam thị cũng không có quy định đạo lữ của con cháu Lam gia không thể là nam tử, quản cái gì chứ?". Huống hồ, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên thế đệ đệ lộ rõ nét mặt vui mừng như vậy, kêu hắn làm sao nhẫn tâm phá hỏng đây.



Nhiếp Minh Quyết: Ta nhìn lầm ngươi, hoá ra ngươi là cái kiểu nhị đệ này →_→

"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi có nghe không," đúng lúc nghe đến câu đó Nguỵ Vô Tiện giống như là khám phá ra một loại cấm văn bí thuật rất mới lạ, "gia quy nhà các ngươi đúng là không có điều này, năm đó lúc ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chép gia quy không thấy, nhưng mà, đợi đến lúc thúc phụ ngươi biết thì chắc sẽ có! Ha ha ha".

.......

Sau một hồi lăn lộn, mọi người rốt cuộc lại có thể tiếp tục đọc sách nghe kể chuyện, về phần Giang tông chủ bị tức giận đến mức thất khiếu bốc khói đối với Di Lăng Lão Tổ không chút hình tượng dựa dẫm vào lưng Hàm Quang Quân, cứ coi như không thấy là được.

[Nguỵ Vô Tiện chạy thoát khỏi thanh kiếm chính là ngựa quen đường cũ, cuộn tròn lăn một cái dưới đất, thế mà hắn tránh được trong gang tấc,.... Như ruồi không đầu lao vào mấy người đi tuần tra ban đêm, bị túm lấy khiển trách: "Ngươi chạy loạn cái gì! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh!"

Nguỵ Vô Tiện..... vội vàng tự dâng chính mình lên: "Ta không thấy! Cái gì ta cũng chưa nhìn thấy! Ta tuyệt đối không phải tới nhìn lén Hàm Quang Quân đi tắm!"

Mấy tên tiểu bối vừa nghe được, lập tức bị sự to gan lớn mật của hắn chẹn ngang họng nhìn trân trối.....

Lam Cảnh Nghi giận dữ túm lấy hắn: "Hay cho cái tên đoạn tụ này! Chuyện, chuyện, chuyện này cũng có thể nhìn trộm sao?!"

Nguỵ Vô Tiện rèn sắt khi còn nóng, chứng minh tội trạng của mình: "Ta không nhìn thấy một chút gì lúc Hàm Quang Quân không mặc quần áo hết!"

....., ai ngờ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hờ hững liếc mắt nhìn qua hắn, im lặng một lát, keng một tiếng, sau đó tra Tị Trần vào vỏ, nói: "Giải tán hết đi".

..... Lam Vong Cơ xách hắn vào Tĩnh Thất, đi thẳng vào phòng trong, "rầm" một tiếng, quăng lên giường.....

Quen nhìn Lam nhị công tử buộc mạt ngạch cùng với mái tóc dài, có quy củ, không chút cẩu thả, ngược lại chưa từng nhìn thấy bộ dạng tóc đen hơi xoã ra, mặc quần áo mỏng nhẹ này, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được nhìn thêm vài lần. Một loạt động tác kéo vào quăng lên, khiến cổ áo vốn khép kín của Lam Vong Cơ cũng hơi bị hở ra, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, cùng với vết lạc ấn màu đỏ thẫm bên dưới xương quai xanh kia.

.....

Vết lạc ấn này, trước khi hắn còn chưa trở thành Di Lăng Lão Tổ, trên người cũng có một cái.....]

Nghe đến đây, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đặt tay phải lên ngực ở vị trí vết lạc ấn, rồi duỗi tay trái ra sờ lên trước ngực Lam Vong Cơ quấy rầy đạo lữ mới nhậm chức của nhà mình, giả bộ nói đùa nhẹ nhàng: "Nè Lam Trạm, không thể nghĩ ngươi vậy mà lại nhớ nhung sâu sắc đối với vết lạc ấn này ghê nha, nhưng ta không nhớ ngươi từng bị vết thương lạc ấn như vậy, sau này cũng không có khả năng có người làm ngươi bị thương như thế đâu nhỉ!"

Lam Vong Cơ lặng lẽ chụp lấy ngón tay quấy rối trước người y, nắm chặt, sau đó làm như không nghe thấy gì tiếp tục đọc.



[......

Lam Vong Cơ nằm nghiêng trên giường, dường như đã ngủ say. Nguỵ Vô Tiện âm thầm tiến tới gần.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị mò mẫm, xem thử có thể lấy ra thông hành ngọc lệnh thiên hô vạn hoán hồi đầu chưa lấy được hay không. Nào ngờ mới vừa duỗi tay, lông mi Lam Vong Cơ khẽ run run, mở mắt ra.

Nguỵ Vô Tiện quyết định, nhào lên trên giường.

Hắn nhớ Lam Vong Cơ cực kỳ ghét tiếp xúc thân thể với người khác, lúc trước chạm vào y một cái là có thể bị hất bay đi, nếu thế này mà vẫn có thể nhịn được, vậy tuyệt đối không phải là Lam Vong Cơ. Hắn sẽ hoài nghi Lam Vong Cơ bị đoạt xá!

Toàn bộ thân thể của Nguỵ Vô Tiện đè bên trên Lam Vong Cơ, hai chân tách ra, quỳ gối ở hai bên hông y, tay thì chống lên giường, giam Lam Vong Cơ ở giữa hai tay, mặt từ từ áp sát xuống. Khoảng cách giữa hai gương mặt càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, gần đến mức Nguỵ Vô Tiện sắp sửa thở không nổi, rốt cuộc Lam Vong Cơ mở miệng.

Y trầm mặc một hồi, nói: "Đi xuống".

Nguỵ Vô Tiện da mặt dày nói: "Không xuống".

Đôi mắt cực nhạt màu, gần trong gang tấc, đối diện với Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, lặp lại lần nữa: "..... Đi xuống".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không xuống. Ngươi để ta ngủ ở đây, thì hẳn là đoán được sẽ phát sinh sự việc thế này chứ".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi xác định muốn như vậy?"

"....." không biết tại sao, Nguỵ Vô Tiện có một loại cảm giác cần phải suy nghĩ thận trọng trước khi trả lời.

Hắn vừa cong khoé miệng, bỗng nhiên bên hông tê rần, hai chân mềm nhũn. Ngay sau đó, cả người bộp một cái, ngã sấp trên người Lam Vong Cơ.

Khoé miệng còn chưa cong hoàn toàn cứ thế cứng đờ, đầu của hắn dán lên ngực phải của Lam Vong Cơ, toàn thân không thể nhúc nhích. Giọng Lam Vong Cơ từ bên trên truyền xuống.

Y nói chuyện vừa trầm vừa thấp, ngực hơi rung rung theo từng chữ phát ra:



"Vậy ngươi cứ nằm vậy cả đêm đi".

Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không thể dự đoán ra kết cục này, nhúc nhích thân người, phần eo vẫn tiếp tục bủn rủn yếu ớt, lại chỉ có thể dùng một tư thế xấu hổ, dính sát trên người một nam tử rắn chắc khác, cả người đều ngẩn ra.

Lam Trạm mấy năm nay rốt cuộc là bị sao vậy, làm thế nào lại biến thành thế này?

Đây vẫn là Lam Trạm trước kia sao?!

Người bị đoạt xá là y mới đúng phải không?!?!

Nội tâm của hắn đang sóng to gió lớn, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ hơi nhổm người. Nguỵ Vô Tiện cho rằng cuối cùng y không thể chịu nổi nữa, tinh thần vì vậy hăng hái lên. Ai ngờ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vung tay lên.

Đèn tắt.]

Mọi người vừa mới ổn định cảm xúc lập tức lại bị hành vi vô sỉ của Di Lăng Lão Tổ cùng với hành động phải nói là vô cùng dung túng của Hàm Quang Quân kích thích dữ dội thêm mấy lần nữa!!! ∑(?Д?ノ)ノ

"Chậc... Ha ha, Lam Trạm ngươi cũng thật là, 'ta' đã chủ động bò lên giường ngươi đến như vậy mà ngươi làm sao còn có thể dứt khoát bình tĩnh thổi đèn đắp chăn ngủ thuần khiết như thế chứ? Thật là trẻ nhỏ cũng khó dạy mà!" Nói ra lời này, Di Lăng Lão Tổ sờ cằm tỏ vẻ người cần phải học tập nghiêm túc chính là mỹ nhân Hàm Quang Quân ở bên cạnh hắn, bản thân hắn thì một chút cũng không xấu hổ nha ~

"Ngươi – câm – miệng – cho – ta!" Tử Điện trên tay Giang tông chủ hiện thân thuyết pháp, chủ nhân của nó bây giờ mỗi một phút có thể dùng nó để phát ra dòng điện 100 ngàn vôn đó o(′^`)o

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK