Nguỵ Vô Tiện: Nghiêm túc đàng hoàng.jpg
Lam Vong Cơ vẫn đang tự suy ngẫm lại:..... Nguỵ Anh, hình như thật sự không tức giận?
Lam Hi Thần sắc mặt còn chưa khôi phục đứng dậy, nhân cơ hội di chuyển vị trí, chắn tầm mắt đang ngơ ngác mờ mịt của thúc phụ đại nhân nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao: Không ngờ cách làm huynh trưởng của Nhị đệ/Nhị ca lại là thế này?
Nhiếp Hoài Tang: Hi Thần ca ca, ta thật sự là rửa mắt mà nhìn đối với ngươi!
Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm thấy vị Trạch Vu Quân này không hổ là người có thể đảm đương chức vị tông chủ, biết điều như thế nha, vì vậy còn truyền qua một ánh mắt cảm kích 'Đa tạ Lam đại ca'.
Lam Hi Thần lòng tràn đầy tâm trạng 囧: Đây là đệ đệ ruột của ta á, ta có thể làm cách nào khác —_—||
Nguỵ Vô Tiện bên này tính toán nắm chắc cơ hội tiếp tục đọc, để dời đi sự chú ý của mọi người, và vớt vát chút đỉnh mặt mũi đã chìm đến vô cực của Nhị ca ca nhà hắn, nhưng sau khi đọc trước những dòng chữ của phần tiếp theo trên vách đá, vừa không có mặt mũi đối diện với phần này, sai rồi, là cảm thấy khiếp sợ đối với trình độ vô sỉ của vách đá Vô Tự Thiên Thư, lại vừa đặc biệt cảm thấy da mặt có chút nóng lên, nhỏ giọng thương lượng với các vị ở đây: "Hay là, các ngươi bịt tai lại một chút nữa đi?"
Lam Hi Thần sắc mặt vừa mới hơi biến chuyển tốt đẹp lại một lần nữa trở nên quỷ dị, vội vàng nhìn Lam Vong Cơ, chẳng lẽ đệ đệ còn làm ra hành động gì quá đáng nữa?
Lam Vong Cơ:.... Vẫn chưa.
Giang Trừng: "Ta trái lại muốn xem, hai người các ngươi còn làm ra chuyện khủng khiếp gì?"
Lam Khải Nhân vừa nhìn đã thấy sắp sửa nổi giận đến mức bệnh tình nguy kịch: Còn ra thể thống gì..... Gia phong ở đâu hả!
Vì thế, Ôn Tình, với thái độ hoài nghi lo lắng về trình độ vô sỉ của người nào đó, sai Ôn Ninh cùng với nàng che kỹ lỗ tai hai đứa nhỏ lại; Kim Tử Hiên rất không yên tâm ra tay che kín tai Giang Yếm Ly; Hiểu Tinh Trần vẫn cứ mãi suy xét, cùng Tống Lam đưa tay che tai; Nhiếp Hoài Tang dưới sự trừng mắt của đại ca hắn, lòng tràn đầy tiếc nuối giơ tay lên... cũng chừa lại chút kẽ hở ở gần lỗ tai.
Nguỵ Vô Tiện quả thực vô cùng cạn lời đối với cái người làm như không làm này, nhưng dù sao vai chính là Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết, quân tử sáng trong, vẫn không nỡ để Lam Nhị ca ca của mình cứ như thế mất sạch mặt mũi trong ngoài, cho nên lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một lá bùa cách âm....
[Xúc cảm này xa lạ mà khác thường, ướt át lại ấm áp. Nguỵ Vô Tiện ngay từ đầu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu trống rỗng, đợi đến khi hắn phản ứng lại, cả người đều chấn kinh rồi.
Người này, đang dùng tay nắm cổ tay hắn, đè hắn lên cây mà hôn môi.
Hắn đột nhiên vùng vẫy một cái, định mạnh mẽ kéo băng vải đen xuống, nhưng vùng vẫy thế mà không thoát được. Vốn muốn vùng vẫy tiếp, nhưng bỗng nhiên lại chợt nhịn xuống.
Thân hình của người nọ, hình như, đang khẽ run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện lập tức không vùng vẫy nữa.
Hắn thầm nghĩ: "Nhìn dáng vẻ cô nương này sức lực không nhỏ, nhưng lại vừa sợ hãi vừa xấu hổ ha? Khẩn trương đến thế này". Nếu không cũng sẽ không nhân lúc này mà đánh lén hắn, hẳn là cố lấy hết dũng khí mới dám làm ra loại chuyện này. Huống hồ tu vi đối phương xem ra không yếu, vậy lòng tự trọng tất nhiên cũng mạnh. Nhỡ hắn tuỳ tiện kéo băng vải đen xuống và nhìn thấy được đối phương, thì cô nương này sẽ chật vật và ngại ngùng như thế nào?
Bốn cánh môi mỏng trằn trọc, thật dè dặt, khó tách khó rời. Nguỵ Vô Tiện còn chưa quyết định xong rốt cuộc nên làm gì bây giờ, thì môi răng triền miên lại đột nhiên trở nên dữ dội lên, khớp hàm Nguỵ Vô Tiện không cắn chặt, bị đối phương xâm nhập, lập tức trở nên không thể nào chống cự. Hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, định quay đầu đi, đối phương lại mạnh mẽ bóp mặt hắn xoay trở về. Giữa lúc môi lưỡi khuấy đảo, hắn cũng đầu váng mắt hoa, cho đến khi đối phương cắn một cái lên môi dưới của hắn, cọ xát một lát, rồi lưu luyến rời đi, lúc này mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần lại.]
Âm thanh quẩn quanh trong không gian nhỏ hẹp để tránh cho mọi người nghe thấy, khoé môi Nguỵ Vô Tiện nhẹ cong lên, đợi sau khi ghi nhớ đoạn văn vài câu ngắn ngủi, liền chuyển tầm mắt về, nhân cơ hội đọc ra từng câu từng chữ, dịu dàng lưu luyến, cực kỳ thu hút ngay trước gương mặt như ngọc giờ phút này vẫn mang ánh mắt trốn tránh của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cảm giác đoạn thời gian không dài này, giống như đặt mình vào trong sự tra tấn của biển lửa địa ngục, vô cùng giày vò. Nhưng cho dù như thế, với giọng nói thu hút của Nguỵ Anh, Hàm Quang Quân rơi vào bể khổ vô biên lại dường như cảm nhận được, xúc cảm câu hồn đoạt phách, ướt át mềm mại khi hai người môi răng quấn quýt.
Dùng hết nghị lực cả một đời để kềm chế xuống, Hàm Quang Quân trên mặt không lộ ra chút gì nhưng đồng thời vẫn dành chút thời gian để nhớ lại, hoá ra mình trong lúc vô cùng xúc động nhất thời to gan, thế mà lại khẩn trương đến run rẩy vậy sao?
Nhưng mà, vẫn không che đậy được sự thật Nguỵ Anh không biết ra người đến là ai, thế mà lại không phản kháng.
Lam Vong Cơ: Xấu hổ và tức giận!
Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt làm như đoán được suy nghĩ của Lam Vong Cơ, im lặng, ghé đến bên tai y nói: "Chuyện này làm sao có thể trách ta chứ, lực tay của Nhị ca ca quá lớn, ta căn bản vùng vẫy không thoát được. Hơn nữa người ngăn cản ta chính là ngươi, ta mừng muốn chết, đây cũng là tình cờ cắm liễu, chó ngáp phải ruồi không phải sao, nếu ở đây không có ai, ta tất nhiên..." Tất nhiên lại muốn đại chiến mấy hiệp để xoay chuyển tình hình chiến đấu không chút chống cự lần trước!
Hiệu lực của bùa cách âm lặng lẽ trôi qua, không nghe được nội dung đọc lại còn bị ép buộc phải bịt tai để 'kềm chế', 'bình tĩnh', mọi người:.... Họ Nguỵ lại không biết xấu hổ mà trêu chọc người ta.
Cảnh Nghi cuối cùng thoát được hai tay của Ôn Tình gặm ngón tay cái nghiêng đầu: "Các ngươi đang chơi cái gì nha?"
Ôn Tình nhìn thoáng qua a Uyển được Ôn Ninh che kỹ trong lòng ngực, không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nhẹ nhàng thở ra, sau đó rầu rĩ thở dài: Đáng thương cho chồi non bé nhỏ của Lam gia, cái tên ma đầu họ Nguỵ này thật là nghiệp chướng nặng nề.
Nguỵ Vô Tiện vùi mặt vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ: Bùa cách âm mới được nghiên cứu chế tạo cho ra mắt vẫn chưa ổn, thời gian tác dụng thật sự là quá ngắn!!
Nhiếp Hoài Tang: Uổng công chừa kẽ hở ở tai.
Tiết Dương vẫn luôn hứng thú bừng bừng, thậm chí không làm động tác gì rất là bất mãn, hừ, lại là tà thuật cổ quái kỳ lạ gì, không nghe được chuyện bát quái hồng phấn, không vui ~
Kim Quang Dao cười tủm tỉm cũng tỏ vẻ tiếc nuối.
Lam Hi Thần ở thời điểm cuối cùng rốt cuộc vẫn là che tai cho thúc phụ, bản thân mình nhìn thấy (?) cảm xúc rõ ràng của đệ đệ và đoán được sự tình cũng không đơn giản, cho nên sắc mặt trở nên đỏ bừng, xấu hổ nghĩ: Ta thật may mắn vì hành động nhanh chóng, không biết Nguỵ công tử dùng phương pháp gì, có phải vì thúc phụ mà chuẩn bị sẵn hay không?
Kim Tử Hiên đỏ mặt lên cũng cảm thấy may mắn, thả tay ra nói: "Đã có biện pháp này, tại sao còn nhắc đi nhắc lại kêu người ta che tai?" Thằng nhãi này không phải vì muốn giở trò lừa gạt trước mặt mọi người, nên mới nói năng lung tung đấy chứ?
Giang Trừng biết rõ bản tính của Nguỵ Vô Tiện, mặt dài ra, bực bội nói: "Thật hiếm khi thấy ngươi cũng biết xấu hổ?"
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên sẽ không thừa nhận trước mặt mọi người, nguyên nhân hắn chế ra lá bùa cách âm này chưa được bao lâu là để ngăn tiếng rống của hung thi, vẫn chưa ổn định, có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn nhất định, phạm vi cách âm nhỏ, hình tượng vĩ đại Lão tổ hắn tạo dựng lên cũng cần phải giữ gìn chứ đúng không. Vốn là chỉ làm ba lá bùa ít ỏi, tính luôn lần này là đã dùng hết hai lá, còn một lá cuối cùng không thể lại lãng phí.
Quyết đoán làm như không nghe thấy Kim khổng tước nói, chỉ không phục mà nhỏ giọng thì thầm nói một câu với những người khác "Hứ, chút tình thú nhỏ giữa đạo lữ đương nhiên không thể cho các ngươi xem trộm, hơn nữa, bổn Lão tổ dám đọc, các ngươi cũng phải có bản lĩnh dám nghe nha!"