Ôn Tình vội chụp lấy hắn nói: "Không cần! Không cần! Ta muốn đi, ta nhất định phải đi!".
Sau khi Ôn Ninh mất tích, nàng gần như dùng hai chân chạy không ngừng nghỉ từ Kỳ Sơn đến Vân Mộng, mấy ngày chưa hề chợp mắt, sau cả đoạn đường gặp được Nguỵ Vô Tiện nàng đã gần như phát điên mà thúc giục cầu xin hắn, lúc này đôi môi trắng bệch hai mắt thẫn thờ, cơ hồ không ra hình người nữa. Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ sắp sửa không chịu đựng nổi của nàng, nhưng không có thời gian để nàng ăn từ tốn, mua mấy cái bánh bao trắng ở ven đường, đưa nàng cầm ăn. Ôn Tình cũng biết nàng sắp đến ngưỡng cực hạn, cần phải ăn cơm, đầu bù tóc rối, hốc mắt đỏ lên, hàm răng gặm bánh bao một cách hung dữ, dáng vẻ này, làm cho Nguỵ Vô Tiện nhớ tới tình cảnh năm đó mình và Giang Trừng trên đường chạy nạn. Hắn lại đảm bảo lần nữa: "Không sao. Ta nhất định sẽ mang được Ôn Ninh ra".
Ôn Tình vừa ăn vừa nức nở nói: "Ta đã biết là ta không nên rời đi mà.... Nhưng ta không còn cách nào, bọn chúng ép buộc điều ta đến thành trấn khác, lúc ta trở lại Ôn Ninh và người trong cả gia đình không còn một ai! Ta đã biết để y một mình là không được!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Y được". Ôn Tình suy sụp nói: "Y không được mà! A Ninh từ nhỏ đã tính tình nhút nhát rụt rè, sợ phiền phức lại nhát gan, ngay cả người dưới quyền mà y cũng không dám tỏ ra tức giận, mấy người kia cũng toàn là người vâng vâng dạ dạ không khác gì y! Y gặp chuyện không có ta căn bản sẽ không biết nên làm gì đâu!"
Năm đó lúc Nguỵ Vô Tiện cõng Giang Trừng cáo biệt nàng, Ôn Tình nói như vầy: "Bất kể kết quả của cuộc chiến này như thế nào, từ đây về sau, các ngươi và chúng ta không ai nợ ai. Thanh toán xong." Biểu tình cao ngạo, rành rành trước mắt. Nhưng mà, tối hôm qua nàng túm chặt lấy tay Nguỵ Vô Tiện, chỉ thiếu điều quỳ trước mặt hắn, cầu xin nói: "Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ công tử, ngươi giúp ta một chút đi. Ta thật sự tìm không ra người giúp đỡ, ngươi nhất định phải giúp ta cứu a Ninh! Ngoại trừ tìm ngươi ta thật sự không có cách nào!". Sự kiêu ngạo lúc trước đã không còn sót lại một chút gì.]
Người xấu làm nhiều chuyện ác, luôn là người vô tội phải chịu liên luỵ.
Từ khi Giang gia bị tiêu diệt, đến lúc Ôn thị còn sót lại, thế mà giống như là một vòng luân hồi đảo lộn. Chỉ là những hạng người tội ác chồng chất đó đều có thể chết một cái là xong việc, tại sao người chịu khổ chịu nạn lại là người có tâm địa hiền lành chứ.
Lúc Kỳ Sơn Ôn thị còn tồn tại, Ôn Tình tương đối được Ôn Nhược Hàn coi trọng, phẩm cấp trong Ôn thị không thấp hơn Ôn Triều, đủ thấy là một người thông minh tháo vát, suy nghĩ khéo léo, bản thân và môn hạ lại không ai làm chuyện xấu cũng không hoành hành ngang ngược.
Ngọn lửa mặt trời cháy rực rỡ, đi theo con đường của một người hành nghề y, cứu mạng trị thương;
Khi mặt trời lặn xuống, chịu tai bay vạ gió, không thể tránh thoát.
"Ta đã sớm biết," Ôn Tình nói: "Ôn thị sụp đổ, những người chúng ta không mong không bị liên luỵ, được tha một mạng, chỉ biết làm theo răm rắp, mệnh lệnh của những người sinh ra để làm vua đó, nhằm kéo dài hơi tàn mà thôi. Chỉ là không ngờ tới, thế mà... vừa điều ta đi làm nhiệm vụ, lợi dụng tối đa giá trị, vừa không chút khách khí bắt đi đệ đệ và cả gia đình của ta, tuỳ ý làm nhục, có thể lật lọng, mặt dày vô sỉ đến mức độ này, sớm biết như thế, lúc trước bày ra nhân nghĩa đạo đức làm cái gì, cùng nhau giết sạch sẽ có phải càng dễ dàng hơn không?!"
Ôn Ninh rõ ràng đã không còn biết đau đớn, nhưng cảm thấy chính mình lại bắt đầu giày vò sống không bằng chết, cổ họng ma sát hồi lâu, mới phát ra được tiếng nói: "Tỷ... tỷ, thực xin lỗi, là ta vô dụng". Y ghét bản thân mình vì quá yếu đuối vô dụng.
Ôn Tình đanh mặt lại mắng: "Ngươi câm miệng!"
Giang Trừng nghe động tĩnh của tỷ đệ Ôn gia, cố hết sức ép mình không nhìn bọn họ, càng không nhìn hai người Lam Nguỵ đang ôm nhau khắng khít. Khi Ôn Ninh cứu y và Nguỵ Vô Tiện, y không biết; Khi Ôn Ninh phái người mang di thể cha mẹ y ra, y không thấy; Ôn Tình yểm trợ Ôn Ninh giúp bọn y tránh bị đuổi bắt, y không để trong lòng; Ôn Tình Ôn Ninh mổ... kim đan của Nguỵ Vô Tiện cho y, y cũng không biết.
Những ân tình này, nói là ơn tái sinh cũng không quá, hoặc là nói, Nguỵ Vô Tiện đang thay Giang gia, thay y, đánh cược mọi thứ để báo đáp bọn họ.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như y biết rõ ràng tất cả mọi việc, thì sẽ cùng Nguỵ Vô Tiện liều mạng đi bảo vệ bọn họ sao? Sẽ không, y là tông chủ, y có gánh nặng tránh nhiệm của Giang gia, cho dù những người này có ơn to lớn bằng trời thế nào đi nữa, cũng không thể hơn được người thân của y, gia tộc của y!
Huống chi, bọn họ còn là họ Ôn, họ Ôn dính đầy máu của người Giang gia!
Hai nắm tay của Giang Trừng siết chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay, tứa ra máu dính đầy tay. Nếu lúc ấy y tỉnh táo, thà rằng chết là hết chuyện, cũng tuyệt đối không nhận ân huệ của họ Ôn, còn huỷ luôn cả ân huệ của Nguỵ Vô Tiện...
[Cùng Kỳ Đạo là một con đường cổ xưa bên trong thung lũng. Tương truyền, nói đây chính là nơi tổ tiên Ôn Mão của Kỳ Sơn Ôn thị một trận thành danh.... Trải qua mấy trăm năm, thung lũng này đã từ con đường trọng yếu hiểm trở biến thành một nơi đi dạo ngắm cảnh, ca tụng công đức. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, các thế gia chia cắt địa bàn ban đầu của Kỳ Sơn Ôn thị, Cùng Kỳ Đạo cũng bị Lan Lăng Kim thị thâu tóm. Vách núi cao rộng ở hai bên con đường núi lúc đầu đều là khắc những giai thoại sự tích cuộc đời của nhà hiền triết vĩ đại Ôn Mão, sau khi Lan Lăng Kim thị tiếp nhận, đương nhiên không thể tiếp tục giữ những câu chuyện huy hoàng này của Kỳ Sơn Ôn thị, đang ra tay xây dựng lại. Mục đích xây dựng lại, chính là muốn tạc bỏ sạch sẽ toàn bộ những bức bích hoạ trên hai bên vách núi cao, khắc hình mới lên. Đương nhiên, cuối cùng, cần phải đổi sang một cái tên mới có thể làm nổi bật tinh thần dũng cảm của Lan Lăng Kim thị.
Đại công trình cỡ này tất nhiên yêu cầu không ít cu li. Mà những cu li này, tất nhiên không ai thích hợp bằng chọn đám tù binh Ôn gia đã trở thành chó nhà có tang sau Xạ Nhật Chi Chinh.
Lúc hai người tới Cùng Kỳ Đạo, đã là ban đêm, bầu trời tối đen cơn mưa lạnh lẽo nhẹ nhàng bay bay. Ôn Tình tập tễnh theo sát Nguỵ Vô Tiện, run bần bật, như thể cả người từ trong ra ngoài đều rét run, Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng phải đỡ nàng một chút. Phía trước thung lũng có một dãy những túp lều dựng tạm, để cho đám tù binh dùng nghỉ ngơi vào ban đêm. Nguỵ Vô Tiện dẫn theo Ôn Tình, từ xa nhìn thấy một thân hình lòm khòm, dầm trong làn mưa, khiêng một cây cờ lớn chậm chạp đi tới đi lui. Đến gần một chút, người khiêng cờ đó lại là một lão bà bà run run rẩy rẩy, trên lưng còn cõng một đứa bé ngây thơ mờ mịt, được một mảnh vải cột vào trên lưng bà lão, đang nghiêm túc gặm ngón tay. Một già một trẻ đi lại trên đường, bà lão cố gắng hết sức khiêng lá cờ cao đó, đi hai bước nghỉ một chút, đặt lá cờ xuống. Thấy thế, Ôn Tình đỏ vành mắt kêu lên: "Bà bà! Là ta đây!"
Bà lão đó đoán chừng là cả mắt và tai đều kém, không thấy rõ cũng không nghe rõ người đến là ai, chỉ biết có người đến gần đang gọi gì đó, vội vàng lại vác lá cờ lên, mặt tràn đầy sợ hãi, làm như sợ bị người ta phát hiện sẽ trách mắng một hồi. Ôn Tình chạy tới, giựt lấy lá cờ, nói: "Đây là cái gì? Đây là đang làm cái gì!"
Trên bề mặt lá cờ to vẽ hình gia văn mặt trời Kỳ Sơn Ôn thị cực kỳ lớn, lúc này lại bị sơn lên một chữ thập bự màu đỏ như máu, lá cờ cũng bị xé rách tan nát. Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc đến nay, vô số người bị gán thành "dư nghiệt Ôn cẩu", biện pháp để giày vò bọn họ cũng nhiều vô số kể, còn dùng từ ngữ tốt đẹp là "Tự sám hối", Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết chắc chắn là bà lão này tuổi quá lớn, không thể làm cu li giống những người khác, nên quản lý ở đây mới nghĩ ra cách này để hành hạ bà, muốn bà khiêng lá cờ tàn tạ của Ôn gia này đi tới đi lui, tự làm nhục mình.]
Hiểu Tinh Trần nghe vào tai những lời này, kinh hãi chuyện mà bà lão và đứa trẻ kia gặp, gần như hoài nghi đứa bé đang tung tăng nhảy nhót trong tầm mắt mình ở chỗ này là hình ảnh giả tạo. Nhìn chằm chằm một hồi, thấy đứa nhỏ kia quay đầu cười với hắn thật rạng rỡ, cũng ngây thơ vô tội giống như trước đó an ủi hắn vậy, lúc này mới thật vất vả mà thả lỏng lại tinh thần.
Thế nhưng làm nhục bà lão yếu đuối đến mức này, rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì?
Hành động như thế, lại càng khiến người ta giận sôi hơn cả những hành động của 'Ôn cẩu' vẫn luôn lải nhải trong miệng! Kim Tử Hiên cũng giống như chịu không nổi, đấm mạnh một quyền xuống mặt đất. Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của người Kim gia? Giết người bất quá cũng coi như là tiện tay ra ân huệ, làm nhục như thế, không sợ sau này lại gặp trời phạt sao?
"Tử Hiên!" Giang Yếm Ly cuống quýt, nghiêng người qua ngăn cản hành vi tự trừng phạt của Kim Tử Hiên. Nhưng mà, ngoại trừ dùng khăn tay băng bó những ngón tay bị thương, nàng không thể nghĩ ra được câu nào để an ủi.
Đối với Tử Hiên mà nói, trong khoảng thời gian ngắn này, tất cả mọi việc đều đảo lộn hoàn toàn, hình tượng người thân thay đổi, mặt mũi gia tộc cũng không còn.
Ngay cả hai đệ đệ của mình, đều tự tròng lên người hết gông xiềng này đến gông xiềng khác, mặc dù bản thân bọn họ không gây ra lỗi lầm gì.
Giang Yếm Ly cúi đầu không nói, đỏ vành mắt nhìn hai người đang siết chặt nắm tay. Nàng nên làm gì đây, lại có thể làm được cái gì, mới có thể giúp bọn họ? Nếu như, nàng cũng có thể giống như mẹ thì tốt rồi....
Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết nhìn nhau, loại người thực sự làm nhiều chuyện ác của Ôn thị, sớm đã chết hết rồi. Những gia tộc phụ thuộc Ôn thị quay đầu quy hàng, đại đa số rơi vào dưới trướng Lan Lăng Kim thị, còn lại một mạch tu sĩ này của Ôn Tình, là vấn đề mà lúc ấy tứ đại gia tộc bao gồm cả người Kim gia đều đã thông qua, càng là Lan Lăng Kim thị chủ động coi nó là chuyện của quá khứ, kết quả là giữ người như thế ư?
Nhiếp Minh Quyết trừng ánh mắt lạnh lẽo, nếu thực sự có mối hận cũ, thì một đao chém chết, y còn có thể xem trọng liếc mắt một cái. Tính người băng hoại như thế, y thật xấu hổ khi đứng cùng phe với loại người này!
Lan Lăng Kim thị rất là dũng mãnh? Nhiếp Hoài Tang nhịn không được trào phúng, trong cuộc chiến, đại ca hắn chịu trách nhiệm chủ lực, chiến đấu gian khổ; Cô Tô Lam thị cố thủ phía sau, còn có thể bay tới bay lui, đi chi viện khắp nơi; Vân Mộng Giang thị, một mình Di Lăng Lão Tổ đã đủ giữ cửa ải, Giang tông chủ mới nhậm chức càng là phục hưng gia tộc, nhân cơ hội vùng lên; Lan Lăng Kim thị thì sao, ngoại trừ tiền tài dồi dào, không tiếc vật tư, nhưng dăm ba bữa lại cầu viện? Chạy trốn cũng chạy rất là dũng mãnh ha!