Hoá ra sau khi Tiên Tử cắn bị thương Tô Thiệp, một đường chạy như điên tìm đến một gia tộc phụ thuộc của Vân Thâm Bất Tri Xứ đang trú đóng ở thị trấn gần đó, đứng trước cửa sủa loạn xạ không ngừng. Gia chủ nhỏ của gia tộc đó nhìn thấy... Biết đây là một con linh khuyển rất có địa vị... Sợ là vị chủ nhân kia gặp nguy hiểm, không dám chậm trễ lập tức ngự kiếm đưa nó đến Liên Hoa Ổ... Vị chủ sự nọ lập tức nhận ra đây là linh khuyển của tiểu thiếu chủ Kim Lăng, liền phái người xuất phát cứu viện. Lúc ấy... Lam Khải Nhân lại bị Tiên Tử chặn đường đi. Nó nhảy dựng lên cắn đứt một mảnh vải trắng dài hẹp ở vạt áo Lam Tư Truy, dùng móng vuốt để lên trên đầu... Sau đó nằm trên mặt đất giả chết. Lam Khải Nhân không thể hiểu được, Lam Tư Truy lại bừng tỉnh đại ngộ: "Tiên sinh, bộ dáng này của nó, giống đang bắt chước mạt ngạch của nhà của chúng ta đúng không? Có phải nómuốn nói cho chúng ta biết, Hàm Quang Quân hoặc là người Lam gia cũng gặp nguy hiểm hay không?"
Vì thế, mấy gia tộc chưa rời đi lúc này mới... cùng đi tới giải cứu. Lam Cảnh Nghi nói: "Tất cả đều nhờ vào tiếng sủa của Tiên Tử, không ngờ nó thật đúng là một linh khuyển á!" Cũng mặc kệ có bao nhiêu tiên có bao nhiêu linh, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, nó vẫn là một con chó, là thứ đáng sợ nhất trên thế gian, mặc dù có Lam Vong Cơ che trước người, hắn cũng dựng lông tơ toàn thân. Từ sau khi đám tiểu bối Lam gia này đi vào, Kim Lăng vẫn luôn lén nhìn về bên kia... Thấy sắc mặt của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng trắng, vỗ vỗ vào mông Tiên Tử, nhỏ giọng nói: "Tiên Tử, ngươi ra ngoài trước đi"... Tiên Tử ai oán liếc nhìn cậu, ngoe nguẩy đuôi chạy ra khỏi miếu, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Kim Lăng nghĩ tới nghĩ lui, lại ngượng ngùng đi qua, đang do dự, Lam Tư Truy bỗng nhiên nhìn vào bên hông Ngụy Vô Tiện, cả người sửng sốt trong chớp mắt "... Ngụy tiền bối?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Hả? Sao vậy?" Lam Tư Truy ngơ ngẩn nói: "Ngài...... cây sáo này của ngài, có thể cho ta nhìn một chút không?" Ngụy Vô Tiện gỡ xuống nói: "Cây sáo này làm sao?" Lam Tư Truy đưa hai tay nhận lấy cây sáo, hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút mê man.]
Kim Tử Hiên im lặng nãy giờ làm như được an ủi bởi con linh khuyển do con mình nuôi dưỡng, hiếmkhi lại dịu sắc mặt xuống khen ngợi: "Không hổ là Tiên Tử, thật là giỏi lắm!"
Giang Yếm Ly, Ôn Tình - những người không chỉ một lần được các tu sĩ thi lễ gọi là 'Tiên Tử':......
Bất kể có 'giỏi giang' như thế nào, chó thì vẫn là chó, Ngụy Vô Tiện đối với loại sinh vật này suốt đời suốt kiếp đều không thể thích nổi, vì thế thậm chí bắt đầu 'giận chó đánh mèo' lên Lam Tư Truy – hiện giờ là tiểu a Uyển, vì đã có thần giao cách cảm với chó.
"Biết cái gì hay không biết, một hai phải hiểu ý chó làm cái gì!" Lại còn 'bừng tỉnh đại ngộ'? Cứgiống như Lam lão nhân 'không thể hiểu được' không được à? Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn đứa nhỏlúc này đang cùng tiểu Cảnh Nghi chơi thật là vui vẻ, bổn lão tổ lo lắng lấy Trần Tình cho chơi không nói, còn vất vả đem người chôn dưới đất tưới nước nữa đó! Kết quả lại nuôi ra một đứa nhỏ không lương tâm hả? Trở về nhất định phải tưới thêm vài lần mới được.
Tiểu a Uyển đột nhiên hắt xì một cái, có phải hơi lạnh hơn một chút đúng không?
Kim Tử Hiên: Đây là linh khuyển lông đen, há có thể so với giống chó khác được sao? Chậc, không chấp nhặt với đứa sợ chó.
[Lam Vong Cơ nhìn Tư Truy, Ngụy Vô Tiện thì nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Tư Truy nhà các ngươi làm sao vậy? Thích cây sáo này của ta hả?" Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Ủa? Cây sáo tệ hại ngũ âm không đầy đủ kia của ngươi rốt cuộc ném rồi hả? Cây sáo mới này rất không tồi nha!" Cậu ta lại không biết, cây sáo mới "Rất không tồi" này, chính là món pháp bảo thần thánh mà cậu ta nhớ mãi không quên muốn nhìn thấy, quỷ sáo "Trần Tình" trong truyền thuyết, chỉ lo âm thầm cao hứng:"Thật tốt quá! Như vầy ít nhất sau này hắn và Hàm Quang Quân hợp tấu thoạt nhìn sẽ không quá vứtđi mặt mũi của Hàm Quang Quân. Trời ơi! Cây sáo lúc đầu kia của hắn thật là vừa xấu vừa khó nghe!"
Lam Vong Cơ kêu: "Tư Truy." Lam Tư Truy lúc này mới lấy lại tinh thần, hai tay dâng trả Trần Tình cho Ngụy Vô Tiện, nói:" Ngụy tiền bối." Ngụy Vô Tiện tiếp nhận cây sáo, nhớ tới đây là Giang Trừng đưa cho, quay sang bên kia, thuận miệng nói: "Cảm tạ." Hắn giơ giơ Trần Tình lên, nói: "Cái này, ta... giữ lại?"
Giang Trừng liếc hắn một cái, nói: "Vốn dĩ chính là của ngươi." Chần chờ một lát, đôi môi y khẽ nhúc nhích, làm như còn muốn nói gì đó, nhưng Ngụy Vô Tiện đã chuyển hướng về phía Lam Vong Cơ. Thấy thế, Giang Trừng cũng im lặng không nói gì.
Mọi người ở đây, có người dọn dẹp hiện trường, có người gia cố phong bế của quan tài, có người đang suy xét làm thế nào dời đi nó đi một cách ổn thoả, có người thì đang tức giận. Lam Khải Nhân cả giận nói: "Hi Thần, ngươi đến tột cùng là bị làm sao!"
Lam Hi Thần đè nặng thái dương, giữa mày chất chứa nỗi ưu sầu khó giải thích, mệt mỏi nói: "... Thúc phụ, coi như ta xin ngài. Đừng hỏi nữa. Thật sự. Ta hiện giờ, thật sự cái gì cũng không muốn nói." Lam Khải Nhân chưa từng nhìn thấy Lam Hi Thần do một tay mình nuôi lớn có bộ dạng bực bội bất an, thất nghi thất thố như thế này. Nhìn hắn, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ đang bị vây quanh cùng với Nguỵ Vô Tiện ở bên kia, càng nhìn càng nén giận, chỉ cảm thấy hai môn sinh đắc ý vốn hoàn hảokhông tì vết này người nào cũng không chịu sự quản thúc của ông, người nào cũng không khiến người ta bớt lo.]
Lam lão nhân tại sao cứ luôn phải tức giận nhỉ.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên có chút lương tâm phát hiện ra, trước kia là hắn – đứa học sinh đến cầu học không bớt lo hư hỏng không chịu nổi, rồi tới môn sinh đắc ý Lam Vong Cơ bị trêu ghẹo đến si mê gửigắm sai lầm, cuối cùng ngay cả Lam đại ca sáng trong như trăng - một người nữa trong Song Bích cũng bắt đầu mê man, hình như là...... nên giận.
Nhưng, lặng lẽ nhìn trộm thúc phụ đại nhân đang nhắm mắt ngưng thần, làm như cũng không nén giận giống như trong sách, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, có lẽ Lam lão nhân hiện giờ đã bắt đầu giận quen rồiđi? Vậy có phải sau này sẽ không dễ dàng phát hỏa như vậy đúng không?
Bất quá nhìn bộ dạng hoạt bát hoàn toàn không giống 'Cô Tô Lam thị' kia của Lam Cảnh Nghi, đoán chừng sau này vẫn là phải có tức giận đi? Tiểu bối mà ngay cả tiếng sáo của Di Lăng Lão Tổ cũng không biết thưởng thức, thì giống cái dạng gì!
Hiển nhiên, người nào đó đã quên có chọn lọc đoạn 'diễn tấu' thảm không nỡ nhìn được miêu tả trong phần mở đầu kia.
So với các biện pháp phòng ngừa, suy nghĩ phong phú của Ngụy Vô Tiện, hai người Song Bích rõ ràng là đang kiểm điểm bản thân, bản thân có lỗi lại làm phiền thúc phụ âu sầu lo lắng, thật không phải hành động của con cháu. Lam Hi Thần càng là cố gắng làm cho tinh thần phấn chấn lên, có sai thì sửa, có thất bại thì suy ngẫm, chỉ vậy thôi. Suy cho cùng ngoại trừ là 'Lam Hoán', hắn còn là gia chủ Lam thị, cũng không rảnh rang để mà ủ rũ chán chường.
Nghe thấy chính mình cuối cùng cũng chỉ là 'im lặng không nói gì', Giang Trừng sửng sốt, thôi vậy, cuối cùng 'Ngụy Vô Tiện' vẫn là không biết, cũng tốt. Cứ như thế, đem mọi ân ân oán oán, sai sai đúng đúng giao hết cho thời gian là được rồi, ngay cả không biết, mười mấy 20 năm sau, một chính mình khác cùng với 'Ngụy Vô Tiện' cũng sẽ có một ngày uống rượu nói chuyện vui vẻ đúng không?
Một khi đã như vậy, có biết hay không, cũng chả sao cả.
"Nè nè nè!" Ngụy Vô Tiện đột nhiên hét to một tiếng, "Giang Trừng, 'ngươi' ở trong sách hình như là có chuyện muốn nói nha, luyến tiếc Trần Tình? Hay là luyến tiếc ta hả?"
"Cút!"
[Cỗ quan tài phong bế Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao kia không chỉ cực kỳ nặng, mà còn cần phải xử lý vô cùng cẩn thận, bởi vậy xung phong nhận việc khuân vác nó chính là vài vị gia chủ. Một vị gia chủ nhìn thấy diện mạo của bức tượng Quan Âm, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó làm như phát hiện ra thứ gì đó mới lạ, chỉ người khác tới xem "Các ngươi nhìn khuôn mặt này đi! Giống Kim Quang Dao không?" Mấy người khác nhìn, đều tấm tắc bảo lạ "Quả thật là khuôn mặt của hắn! Kim Quang Dao làm ra một thứ như vậy để làm gì?" Diêu tông chủ nói: "Tự phong là thần, cuồng vọng tự đại" "Vậy thật đúng là đủ cuồng vọng tự đại. Ha hả."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thế thì chưa chắc. Mẫu thân Kim Quang Dao bị người ta coi là kỹ nữ hạ tiện nhất, cho nên hắn càng muốn làm một bức tượng Quan Âm theo hình dáng của mẫu thân, được vạn người quỳ lạy, hương khói cung phụng.
Chỉ là bây giờ nói những chuyện này đều không có ý nghĩa. Không ai rõ ràng hơn Ngụy Vô Tiện, sẽ không ai quan tâm, cũng sẽ không ai tin tưởng. Tất cả những gì liên quan đến Kim Quang Dao, đều sẽ bị suy đoán với ác ý lớn nhất, lưu truyền rộng rãi trong miệng mọi người. Nhưng chẳng bao lâu nữa, cỗ quan tài này sẽ bị phong bế vào một cỗ quan tài lớn hơn, vững chắc hơn, bị đóng lên 72 cây đinhbằng gỗ đào, chôn thật sâu, dựng bia cảnh cáo, trấn áp ở dưới một ngọn núi nào đó.
Những thứ bị phong bế trong đó, cũng sẽ bị cấm chế mạnh mẽ cùng với vĩnh viễn không thể siêu sinh trong muôn vàn tiếng chửi mắng.
Nhiếp Hoài Tang dựa vào cạnh cửa, nhìn vài vị gia chủ nâng cỗ quan tài này ra khỏi ngạch cửa miếuQuan Âm, cúi đầu vỗ vỗ vạt áo dính bùn đất dơ bẩn, làm như nhìn thấy thứ gì... Ngụy Vô Tiện cũng nhìn qua. Rơi trên mặt đất, là chiếc mũ của Kim Quang Dao. Nhiếp Hoài Tang khom lưng nhặt nó lên, lúc này mới từ từ đi ra ngoài cửa.]
Nhiếp Hoài Tang còn đang đắm chìm trong suy nghĩ 'Kim Quang Dao có bị thế nào cũng là đáng đời, nhưng đại ca ta tại sao phải bị chôn sâu phong ấn trấn áp, quả thực là không có thiên lý' chưa phục hồi tinh thần lại, thì lại tiếp nhận sự rửa tội bằng ánh mắt của mọi người một lần nữa, lại sao nữa đây?
Mọi người:...... Đây là thoát khỏi cảnh khổ rồi không cần tiếp tục giả vờ nữa sao?
Ngụy Vô Tiện trên mặt giả bộ như vô cùng đau đớn, "Hoài Tang huynh à, tại sao ngươi cũng học đòikiểu lấy 'chiến lợi phẩm' kia? Chỉ cần nhớ tới sau cuộc bao vây tiêu diệt trên Loạn Tán Cương, đốnggiấy phế liệu trong Phục Ma Động đều bị người ta lấy đi hết là ta ớn lạnh một trận, ta cho rằng ngươi không giống những người đó chứ."
Nhiếp Hoài Tang chớp mắt, vừa nãy không chú ý nghe vào tai là câu gì ấy nhỉ? Là 'chính mình' nhặt mũ của Kim Quang Dao?
Lập tức tung hứng với Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang cũng làm ra vẻ tang tóc, chỉ thiếu điều lấy khăn tay chậm nước mắt, "Ngụy huynh a, ngươi còn không biết ta sao, tốt xấu gì cũng từng là 'Tam ca' mà ta gọi bấy lâu, hiện giờ lại rơi vào kết cục như thế, ta cầm chiếc mũ cũng có thể làm mộ chôn di vật để tưởng nhớ, không uổng phí tình nghĩa bấy lâu nha ~"
Ngụy Vô Tiện: Ai chà diễn thật sự giống hơn ta nhiều.
Mạnh Dao - còn đang nghĩ tới tượng Quan Âm có khuôn mặt của mẫu thân hắn - nghe vậy: Ta tin quỷcủa ngươi!
Mắt thấy đệ đệ đã có thể cùng Di Lăng Lão Tổ hát đối đáp, Nhiếp Minh Quyết trong nháy mắt trợnngược lông mày: Nhiếp! Hoài! Tang!