Mục lục
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Âu Dương tông chủ căng da đầu vung kiếm, quát lên với những người khác trong Phục Ma động còn đang dại mặt ra: "Các ngươi chờ cái gì! Không giết thì chỉ có đường chết, đám tiểu bối đều đang chiến đấu, các ngươi còn ngồi đó làm gì!". Dưới sự ảnh hưởng của các thiếu niên đang ra sức chém giết, càng ngày càng có nhiều người rút kiếm ra, tham gia trận chiến với chút linh lực và thể lực ít ỏi còn lại. Dần dần, đàn tẩu thi vây chặn ở bên ngoài hang động từ chật cứng như nêm lúc đầu, đã bị đánh đến mức miễn cưỡng xếp thành hàng, khoảng nửa canh giờ sau, biến thành tụm năm tụm ba. Tình hình thế mà thật sự bắt đầu đảo ngược! Lúc Lam Vong Cơ chém con hung thi cuối cùng nhào tới đứt thành hai đoạn, trong Phục Ma động thi thể đã chất thành núi, máu chảy thành sông.

Quanh thân mỗi người đều là những vết máu màu đen đã đóng vảy, lồng ngực đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc đến nghẹt thở. Sau một trận chiến khó khăn, rất nhiều người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, bò cũng không bò nổi, chẳng khác gì xác chết, chỉ có mấy gia chủ cùng với những thiếu niên dư thừa thể lực đó mới có thể miễn cưỡng chống kiếm đứng thẳng.

Lam Cảnh Nghi hai mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, nói: "Ta...... Ta chưa từng giết nhiều tẩu thi như vậy...... Một mình ta, giết ít nhất 30 con, không, hơn 40 con......" Âu Dương Tử Chân nói: "Ta... cũng... vậy..."

Nói xong, mấy thiếu niên liền giống như cùng hẹn nhau, đùng một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, không muốn đứng dậy nữa.

Giang Trừng cố gắng chống đỡ đi đến trước mặt Kim Lăng, túm lấy nó, nói: "Có bị thương hay không!" Kim Lăng hơi thở hổn hển mang theo vị tanh, nói: "Không có, ta......" Giang Trừng lập tức chưởng nó một cái ngã ra mặt đất, mắng: "Không có?! Không có thì để ngươi chịu một chút thương tích một chút giáo huấn! Tiểu tử thúi coi lời ta nói như gió thoảng bên tai phải không!"

Nhưng mà, đánh xong một chưởng này, y cũng không đứng nổi nữa, ngồi bệt xuống, vừa hít thở, vừa đưa mắt nhìn đến hai người đang đứng ở phía ngoài cùng của Phục Ma Động.

Khắp người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều là một mảnh hỗn độn. Ngụy Vô Tiện bởi vì mặc hắc y, thoạt nhìn còn đỡ, mà Lam Vong Cơ một thân bạch y đã bị nhuộm thành màu đỏ đen đậm nhạt khác nhau, khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm, toàn thân trên dưới chỉ có sợi mạt ngạch mang ý nghĩa phi phàm kia còn tính là sạch sẽ. Tị Trần nắm trong tay y, vẫn duy trì linh lực lưu chuyển ổn định như cũ.]

Ngụy Vô Tiện liền lấy tư thế vẫn nằm trên người Lam Vong Cơ sờ sờ cằm nói: "Nè Lam Trạm, biểu hiện của mấy tiểu bối này đều không tệ lắm nhỉ, đúng không?"

Lam Vong Cơ đáp: "Ừm". Sau khi đáp xong lại gật đầu tỏ ý khẳng định.



Ngụy Vô Tiện cười cười, tiếp tục nói: "Nhưng Giang Trừng nói cũng không sai, nên để Kim Lăng chịu một chút giáo huấn." Trường hợp hung hiểm như thế, tiểu tử này dù sao cũng hơi quá lớn mật, nếu không cẩn thận bị thương thì làm sao đây? Bản thân Giang Trừng cũng không có linh lực hộ thân cơ mà, nếu có chuyện chắc chắn cũng không kịp cứu nó.

Giang Trừng hừ một tiếng, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng đứng về phía y nói một câu tiếng người.

Nhưng thật ra Kim Tử Hiên cảm thấy, con trai mình ưu tú như vậy, can đảm cũng không kém, nên nhân cơ hội rèn luyện, cho dù bị một ít thương tích cũng không quan trọng, đến mức thân thể bị trọng thương đe dọa đến tính mạng gì đó, ở đó có Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng, còn có Ôn Ninh kia nữa chi, nói chung không đến mức không trông được một đứa nhỏ chứ.

( Ôn Ninh: Rất...... rất vinh hạnh?)

Nhiếp Hoài Tang nói: "Vị Âu Dương tông chủ này ngược lại là một người minh bạch." Dưới tình huống như thế vẫn có thể xung phong giơ kiếm nghênh chiến, tuy nói có con trai ruột của mình trong đám tiểu bối đang ra sức chém giết, nhưng có thể dạy ra một đứa con trai như vậy, nhân phẩm coi như không tệ.

Ngụy Vô Tiện rất đồng ý, "Đúng đó, gã Âu Dương này vẫn là khá được." Tốt xấu gì cũng là một trong số ít đệ tử nhà khác có thể chơi cùng với hắn và Giang Trừng khi còn nhỏ mà.

Khen một câu, lại quay sang tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt không mang mạt ngạch của Lam Vong Cơ, thầm lặng đắc ý từ tận đáy lòng: Người Lam gia cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều vô cùng quý trọng mạt ngạch, đặc biệt nhất là thứ đó hiện giờ đã ở trên tay hắn.

Thấy cuộc khủng hoảng dường như đã kết thúc, Lam Hi Thần nghe bọn họ nói chuyện, trên mặt cũng treo vẻ tươi cười.

[Tất cả mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ không hoàn hảo như thế của Hàm Quang Quân, nhưng lúc này đều đã là tự lo thân mình còn không xong. Một người nói: "Có phải đã kết thúc rồi.... không ha......" Vừa nghe giọng nói này, mọi người thầm nghĩ, Nhiếp Hoài Tang thế mà vẫn không chết trong tình huống chiến đấu như thế, hơn nữa còn nói chuyện vô cùng mạnh khoẻ, thật sự là một chuyện kỳ lạ. Không ai có sức lực trả lời hắn, Nhiếp Hoài Tang suýt khóc vì sung sướng: "Cám ơn trời đất, đàn tẩu thi này, rốt cuộc đã bị giết xong rồi! Đại nạn không chết, tránh được một kiếp, thật là liệt tổ liệt tông phù hộ!" Bị cảm xúc của một mình hắn lây nhiễm, vài tên thiếu niên cũng hoan hô lên, lục tục, số người tham gia càng lúc càng nhiều. Trong tiếng hoan hô, Cô Tô Lam thị bên kia có người thấp giọng kêu lên hoảng hốt: "Tiên sinh!" Giọng Lam Khải Nhân truyền đến ngay sau đó: "Không cần đỡ ta!"

Lam Vong Cơ nhìn sang hướng bên đó, chỉ thấy Lam Khải Nhân lại ho ra mấy ngụm máu tươi, xua xua tay, ngồi ổn định lại, bắt đầu điều tức. Y nhanh chóng đến gần, bắt mạch cho Lam Khải Nhân một lát, đang muốn vận chuyển linh lực, Lam Khải Nhân lại nói: "Không cần! Linh lực chưa khôi phục, hành động này chỉ là trâu đất xuống biển tốn công vô ích."

Lam Vong Cơ thu tay lại đứng dậy, vài vị khách khanh hỏi theo thói quen: "Hàm Quang Quân, nên làm gì bây giờ?"

Sau khi hỏi xong, bọn họ mới cảm thấy hành động này không ổn. Nhưng mà Lam Khải Nhân nhắm mắt dưỡng thần, dường như cũng không có ý định quan tâm. Lam Vong Cơ nói: "Bình ổn một lát, xem kỹ thương vong. Chữa trị người bị thương, không để chậm trễ." Xưa nay ở Cô Tô Lam thị y cực kỳ có sức ảnh hưởng, vài tên môn sinh như thể uống một liều thuốc an thần, cùng kêu lên đáp lại: "Dạ!" cho dù hơi thở chỉ thều thào. Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp làm gì, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Im lặng."

Sắc mặt hắn ngưng trọng, mọi người lập tức im bặt. Mấy người vốn đang hào hứng hoan hô cũng người nọ nối tiếp người kia yên tĩnh lại, bất an mà ngóng nhìn hắn. Trong toàn bộ Phục Ma Động, ngoại trừ tiếng hít thở khe khẽ, thì lặng ngắt như tờ.

Dưới sự yên tĩnh này, một âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn. Đó là âm thanh từ bên ngoài Phục Ma Động truyền tới, tiếng bước chân đạp vỡ cành khô lá úa... Tiếng bước chân dày đặc,



vô cùng vô tận.]

Lam Hi Thần trong chớp mắt trước còn đang lo lắng thúc phụ có quá mức vất vả hay không, rồi cảm thấy may mắn còn có Vong Cơ có thể chia sẻ ở đó, ngay sau đó liền ngây ngẩn cả người, đây là vui mừng...... hơi sớm?

Ngụy Vô Tiện hiển nhiên cũng hơi bất ngờ đối với chuyện này, mò tìm nửa khối Âm Hổ Phù đã có vết nứt, bị nhét trong tay áo, nếu như nửa khối phù còn lại sau khi bị 'hắn' hủy ở thế giới đó cũng có hình thái như vậy, cho dù miễn cưỡng tu bổ thì đáng lẽ cũng không nên có sức mạnh khống chế được số lượng hung Thi nhiều như thế chứ? Ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía Tiết Dương vẫn ngồi cách đó không xa, là trình độ huỷ phù của 'hắn' không đủ triệt để, hay là thực lực người tu bổ thật sự 'không tầm thường' đây?

Tiết Dương nhe răng về hướng Ngụy Vô Tiện, cũng không biết là khiêu khích hay là ý tứ gì khác.

Không biết 'Tiết Dương' của thế giới kia có phải lấy việc tu bổ Âm Hổ Phù thành công làm vinh dự hay không, nhưng điều chắc chắn chính là, mình của hiện tại, ở trước mặt người sáng tạo ra vật tà binh này, đặc biệt từng chứng kiến Di Lăng lão tổ chỉ bằng luyện hóa oán khí đã có thể hủy phù ngay trước mặt, thì gã hoàn toàn không còn hứng thú múa rìu qua mắt thợ nữa.

Bắt chước người khác thì cái gì đáng tự hào, nửa khối phù kia vẫn là gã đá cho vật về chủ cũ nhé, Tiết đại gia gã nếu làm thì phải làm người khai sáng của kẻ khác.

[... Kèm theo tiếng bước chân lề mề chậm chạp, những thứ lảo đảo di chuyển đó càng lúc càng rõ ràng hơn, cho đến ngay cả gương mặt trắng bệch, đôi tay khô quắt, những chiếc răng nanh vàng đỏ khác nhau của bọn chúng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một đợt tẩu thi mới. Hơn nữa, so với đợt trước, càng nhiều hơn!... Một nỗi tuyệt vọng to lớn quét qua toàn bộ sơn động, bóng ma bao trùm lên mọi người. Ngay cả trong lòng đám thiếu niên Kim Lăng, Lam Tư Truy, cũng đều bị nỗi tuyệt vọng khiến da đầu người ta tê dại này bao vây triệt để, tứ chi cứng đờ... Không ai còn có sức lực cầm kiếm bò dậy chiến đấu tiếp. Cho dù Ôn Ninh lại một lần chắn cửa động, nhưng chỉ dựa vào một mình y, thì có thể ngăn cản được bao lâu?

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân!"

Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện hít một hơi, nói: "Ta muốn làm một việc."

Những người khác cũng bị lời hắn nói thu hút ánh mắt qua. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi có làm cùng ta hay ko?"

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, nói từng chữ rõ ràng, chém đinh chặt sắt nói: "Cùng."

Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười cởi bỏ hắc y. Bạch y đã bị nhiễm đỏ một nửa, nhưng mà cũng không gây trở ngại hắn nâng bàn tay dính máu lên, cúi đầu vẽ vài nét ở bên trên. Theo nét vẽ càng lúc càng rõ, ánh mắt những người khác nhìn động tác của hắn cũng càng lúc càng không thể tin nổi... Phương Mộng Thần trực tiếp đứng lên tràn đầy ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn làm gì?" Ngụy Vô Tiện không để ý đến y... Chờ đến khi hắn dừng lại, thứ mặc trên người hắn, đã không còn mà tấm áo trắng nữa, rõ ràng là một lá cờ. Một lá cờ thu hút tất cả mọi vật hung tà yêu sát, đến trên mình của một người, Triệu Âm Kỳ!

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đứng cùng nhau, vẫy tay với đám Lam Tư Truy. Đám tiểu bối xông tới, Kim Lăng cũng muốn bò dậy, nhưng bị Giang Trừng ấn trở về. Ngụy Vô Tiện nói: "Đợi lát nữa làn sóng tẩu thi thứ hai xông vào, ta sẽ dẫn dụ chúng nó đến Huyết Trì, Hàm Quang Quân phụ trách giết chết. Chỗ này," hắn vỗ vỗ ngực, nói: "Có tấm bia ngắm, chúng nó sẽ không quan tâm các ngươi. Không cần ham chiến, chỉ cần chạy ra bên ngoài." Lam Tư Truy hiếm khi lớn giọng, nói: "Như vậy sao được! Thế này tuyệt đối không được!" Âu Dương tông chủ đã từ bỏ việc giữ chặt con trai, Âu Dương Tử Chân nói: "Ngụy tiền bối, chúng ta cũng muốn giết tẩu thi! Ta còn có thể giết một trăm con!" Lam Cảnh Nghi cũng đã bắt đầu cởi áo: "Ta cũng muốn vẽ cờ trên người!" Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cậu ta lại, nói: "Được rồi tất cả đừng làm bậy. Một cái bia ngắm là đủ rồi, một mình Hàm Quang Quân phối hợp với ta đánh chết tẩu thi là được, những người khác bớt gây rắc rối."]



Giang Trừng lại bắt đầu giận xì khói rồi, vừa dùng ngón trỏ không ngừng chỉ vào Ngụy Vô Tiện - người chẳng có chút thể thống gì, vừa làm cho mình tức giận đến cả người phát run, sau một lúc lâu nghiến răng gào lớn nói: "Ngươi là không thể thay đổi được cái bệnh anh hùng này sao?! Ngươi còn nhớ mấy nghìn người này lên Loạn Táng Cương để làm gì không hả? Đều là tới bao vây tiêu diệt ngươi, hận không thể diệt trừ ngươi cho sảng khoái có hiểu không?! Ha, cần ngươi đứng đó thể hiện anh hùng sao? Vận khí tốt một chút, thì dứt khoát chết lần nữa, vận khí không tốt, thì sau khi giải quyết xong những hung Thi kia tiếp theo lại là để những người được cứu giải quyết ngươi đúng không?!"

Lam Khải Nhân đang vuốt râu phá lệ chuẩn bị nói mấy câu tán thưởng Ngụy Vô Tiện, bị những tiếng rít gào liên tiếp này làm cho kinh ngạc đến mức giựt đứt mấy cọng râu, những lời nói không xem trọng đại cục như thế, quả thực buồn cười, chọc tức chết lão phu mà!

Ngụy Vô Tiện: "......" Ơ hay, ngươi còn nhớ trong mấy ngàn người đó có bản thân ngươi và cả người của Vân Mộng Giang thị không đó?

Kim Tử Hiên: "......" Giang Vãn Ngâm ngươi còn biết Kim Lăng cũng ở trong đó không.

Giang Yếm Ly: "......" A Trừng cần gì như thế, vốn dĩ ngươi cũng sẽ không mặc kệ mà, không phải sao.

Nhiếp Hoài Tang: "......" Thật ra ta cảm thấy, nếu Giang tông chủ trước đây – cha của Giang huynh mà ở đó, nhất định sẽ thập phần đồng ý với cách làm của Ngụy huynh, hơn nữa thoạt nhìn đại ca ta cũng đặc biệt đồng ý.

Hiểu Tinh Trần: Tuy rằng có hơi ngốc, nhưng Vô Tiện sư điệt làm rất đúng.

Tống Lam: Thật đáng tiếc, người không kể thân mình, hào hiệp như thế, càng là có duyên với Phật.

Ôn Tình đặc biệt cúi đầu nhìn đứa nhỏ Cảnh Nghi, tràn đầy vẻ tiếc hận, một đệ tử Cô Tô Lam thị tốt đẹp như thế, học ai không học tại sao lại cố tình học theo họ Ngụy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK