Lam Vong Cơ cũng nghe được rất rõ ràng: Ngụy Anh đưa rượu, vui vẻ chịu đựng.
[Ai ngờ, bà chủ bĩu môi, nói: "Tìm bọn họ? Làm sao dám chứ." Ngụy Vô Tiện nói: "Ồ? Tại sao không dám?" Bà chủ nói: "Hai vị công tử các ngươi không phải là người Vân Bình Thành nên không biết, vùng đất Vân Mộng của chúng ta, đều thuộc quyền quản lý của Giang gia, tính tình của vị gia chủ đó rất kém, hù chết người ta. Thuộc hạ người ta đã sớm nói rồi, một thế gia quản lý cả một vùng đất rộng lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra gần cả trăm vụ việc tiểu quỷ tiểu yêu này nọ chọc phá người linh tinh, nếu mỗi vụ việc đều lập tức phái người chạy đến xử lý, thì bận rộn đến mức nào? Không quậy đến mức có người chết thì không phải là lệ quỷ ác sát, không phải lệ quỷ ác sát thì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đừng đi quấy rầy bọn họ." Bà căm giận nói: "Đây là chuyện quỷ quái gì, đợi chết người mới đi tìm bọn họ, vậy không phải đã muộn rồi hay sao!" Thật ra, không phải sự việc nghiêm trọng đến mức lệ quỷ ác sát thì không ra mặt, đây gần như là quy tắc mặc định của các thế gia lớn. Cái gọi là "Phùng loạn tất xuất", tuy rằng đều được tất cả mọi người ca tụng nhiều năm nay, nhưng chân chính làm được, cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn mà thôi.
Bà chủ lại nói: "Lại nói, chỗ Liên Hoa Ổ kia, quá khủng bố, ai còn dám đến chứ!... Ta có người quen vì trong nhà có quỷ quậy phá nên tới đó, kết quả đến không đúng lúc, vị Giang tông chủ kia đang vung chiếc roi sáng rực quất người ở trên giáo trường nhà bọn họ, quất đến mức người kia máu thịt nhầy nhụa kêu la thảm thiết mấy ngày liền! Có người hầu có lòng tốt lặng lẽ nói với y, tông chủ lại bắt sai người, mấy hôm nay tâm tình rất không tốt, kêu y ngàn vạn lần đừng chạm vào kẻo gặp chuyện không vui, y sợ tới mức buông món quà tặng mang theo xuống và bỏ chạy ngay lập tức, cũng không dám tới cửa bái phỏng nữa."
Ngụy Vô Tiện đã sớm nghe nói qua, những năm gần đây Giang Trừng đi khắp nơi bắt những tu sĩ quỷ đạo nghi ngờ đoạt xá trọng sinh, áp giải toàn bộ những người này về Liên Hoa Ổ nghiêm hình tra tấn. Nghĩ hẳn là người quen của bà chủ vừa vặn gặp ngay lúc y xả giận. Lúc ấy Giang Trừng mang bộ mặt dữ tợn như thế nào, cũng không khó tưởng tượng, khó trách một người bình thường sẽ bỏ chạy trối chết.
Bà chủ nói: "Ta còn nghe nói một người khác cũng bị dọa sợ chạy mất". Ngụy Vô Tiện nói: "Bị cái gì dọa chạy mất?" Không đến nỗi cứ luôn đến đúng lúc Giang Trừng đang quất người đấy chứ. Giang Trừng rốt cuộc là chăm chỉ bắt người đến thế nào, quất người thường xuyên ra sao?
Bà chủ nói: "Không phải không phải. Cũng tính là hắn xui xẻo. Người đó họ Ôn, mà kẻ thù không đội trời chung lớn nhất của vị Giang tông chủ kia cũng là họ Ôn, y hận tất cả người họ Ôn trong thiên hạ, nhìn thấy là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da, làm gì còn có sắc mặt tốt..." Ngụy Vô Tiện cúi đầu, nhíu mày, trầm mặc không nói.]
Không ngờ chuyện xấu hổ của Lam Vong Cơ còn chưa đọc tới, nhưng ngược lại đã bóc phốt sạch sẽ Giang đại tông chủ tương lai trước.
Hiện giờ Ngụy Vô Tiện cũng muốn xoa xoa mi tâm, không cần quay đầu lại cũng có thể biết, ánh mắt nóng rực ở đằng sau đến từ người nào.
Hắn dám đánh cược, tên nhãi Giang Trừng này bây giờ nhất định chính là một con mèo sắp xù lông, nếu có nửa chữ phun ra từ trong miệng mình, thì có thể sẽ liên hệ đến mấy lời nói như là 'thân phận giáo dưỡng, gia phong gia huấn', tuyệt đối sẽ giống như dẫm phải đuôi mèo mà nhảy dựng lên cắn người, hơn nữa vị 'Giang tông chủ' kia sau này trở nên như thế, thật sự không thoát khoải có liên quan đến 'Ngụy Vô Tiện'...
Thôi bỏ đỉ, nếu như Giang Trừng tám phần nghe không lọt tai được đạo lý lớn của hắn, vậy vẫn nên tiết kiệm chút nước miếng thì hơn.
Vì thế, Ngụy Vô Tiện ở trước mặt mọi người, vô cùng đại nghĩa diệt thân mà nói với Giang Yếm Ly: "Sư tỷ, Giang Trừng làm việc như thế, thật sự là nên quản một chút, hương thân phụ lão của Vân Mộng đều là nhìn sư huynh đệ chúng ta đùa nghịch từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể dọa người ta thành ra như vậy chứ?"
Giang Trừng:... Là ngươi đùa nghịch người khác từ nhỏ kéo dài đến lúc lớn thì có (〝▼皿▼)
Giang Yếm Ly chỉ cười nói: "Vậy người làm sư huynh là a Tiện đây cần phải đốc thúc a Trừng cho tốt, nếu y không nghe lời ngươi nói thì sư tỷ lại giúp ngươi đánh y." Có nàng ở đây, tất nhiên sẽ không để cho a Tiện và a Trừng càng lúc càng xa cách, càng sẽ không để cho a Trừng cứ mãi trầm cảm một mình.
Kim Tử Hiên: A Ly nàng xác định Ngụy Vô Tiện tới đốc thúc, sẽ không làm cho Vãn Ngâm huynh càng trở nên không đáng tin cậy à?
Gương mặt Ngụy Vô Tiện liền nghiêm túc, sau đó lập tức gọi Giang Trừng nói: "Sư muội ngoan nghe rõ chưa? Phải nghe lời sư huynh cho đàng hoàng, có biết không?"
Giang Trừng: "Ngươi cút! Không cho phép gọi ta như vậy! Có một Hàm Quang Quân quân tử đoan chính, ngay cả uống rượu cũng nghe lời ngươi còn chưa đủ hả? Bản tông chủ còn lâu mới cần ngươi đốc thúc!"
Ngụy Vô Tiện: Chậc, lời cự tuyệt ngoài miệng nói cũng dứt khoát ghê.
Lam Vong Cơ: Đó là tất nhiên, Nguỵ Anh cũng chỉ là của ta.
[... Lải nhải một hơi lâu như vậy, bà chủ cảm thấy mỹ mãn... Ngụy Vô Tiện nói cám ơn, đưa bà ra cửa, xoay người nói: "Xem ra chuyện mà chúng ta muốn điều tra, phải ngược dòng đến tám năm trước. Ngày mai lại đi tìm mấy người địa phương cắm rễ lâu năm hỏi thăm một chút." Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng, có thể cũng hỏi không ra được thứ gì. Tám năm, quá dài, có thể đã quên mất rất nhiều chuyện." Hắn nhấc tay lên đang định rót rượu, chần chờ trong nháy mắt, lập tức cảnh báo chính mình: "Y không uống thì thôi, nếu uống lên, ta chỉ hỏi mấy câu, tuyệt đối không làm thêm chuyện gì khác. Chỉ hỏi rõ ràng rốt cuộc là y nghĩ như thế nào. Dù sao y tỉnh rượu rồi thì cái gì cũng không nhớ rõ... Chắc chắn sẽ không làm lỡ chuyện gì."]
Chắc chắn sẽ làm lỡ chuyện gì!
Ngụy Vô Tiện bị một chính mình khác làm cho cạn lời, lời này nói ra cũng chính là bịt tai trộm chuông mà thôi, ly rượu này nếu Lam Trạm thật sự uống vào trong bụng, Hàm Quang Quân nói gì nghe nấy liền có thể biến thành Trạm ba tuổi chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, làm gì có chuyện qua loa cho xong?
Mọi người: Rất tự hiểu mình đó ha.
Nguỵ Vô Tiện đau lòng, luyến tiếc đạo lữ chớp mắt ra hiệu với Lam Vong Cơ, Nhị ca ca ta có một dự cảm không tốt, tuy rằng lỗi không phải ở chúng ta, nhưng ngươi vẫn nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi.
Lam Vong Cơ:......
[Tự bảo đảm với mình như thế, tay của hắn lúc này mới vững vàng rót đầy chén rượu, làm như không có việc gì đẩy đến trước mặt Lam Vong Cơ. Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc Lam Vong Cơ không uống, nhưng không biết có phải trong lòng Lam Vong Cơ có dự đoán trước hay không, nhìn cũng không thèm nhìn, cầm lên là ngửa đầu uống cạn. Ngụy Vô Tiện đưa chén rượu của mình đến bên môi, vô tình hữu ý nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia. Ai ngờ, y chỉ hớp một ngụm nhỏ, lập tức bị sặc, ho một trận mãnh liệt, thầm nghĩ: "Bà chủ thật đúng là một người thật thà, kêu bà ấy tìm rượu càng mạnh càng tốt, bà ấy liền thật sự tìm loại rượu mạnh như vậy." Nhưng trên thực tế, lúc xưa rượu mạnh gấp mười lần thế này hắn cũng có thể uống mà mặt không đổi sắc, lần này bị sặc, chẳng qua là do hồn vía lên mây. Hắn phủi phủi rượu trên người, lúc vừa ngước đầu lên lại, Lam Vong Cơ đã không phụ lòng mong đợi mà tiến vào trạng thái.
Lần này, y ngồi ở trên chiếu ngủ thiếp đi, vẫn là ngồi nghiêm chỉnh, ngoại trừ hai mắt nhắm chặt, hơi hơi cúi đầu, thì chẳng khác gì tư thế ngồi bình thường của y. Ngụy Vô Tiện quơ quơ tay trước mặt y, hoàn toàn không có phản ứng, lúc này mới yên lòng, giơ tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lam Vong Cơ lên, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay nghẹn chết ta rồi. Hàm Quang Quân, ngươi xem như đã rơi vào tay ta."]
Vì thế, thợ săn Tiện chỉ cần ôm cây đợi thỏ, con thỏ Trạm cứ như thế không phụ lòng mong đợi của mọi người mà đâm đầu vào rồi.
Lam Khải Nhân: Thả Vong Cơ ra!
Duy chỉ có thúc phụ đại nhân dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngăn được thương tâm, lại bắt đầu một vòng hổ thẹn với huynh tẩu, ông làm thế nào dạy dỗ Vong Cơ trở nên không có tiền đồ như thế cơ chứ.
Lam Hi Thần:... Thúc phụ, có một số việc hẳn là do thói quen.
Ví dụ như rất nhiều người thấy rõ sự việc như ban ngày, tuy rằng Ngụy Vô Tiện dặn dò chủ quán chuẩn bị rượu mạnh, cũng là Di Lăng lão tổ có ôm tà tâm rót đầy chén rượu, nhưng rõ ràng một câu mời rượu cũng không có, Hàm Quang Quân đã tự mình uống một hơi cạn sạch.
Bởi vậy có thể thấy được, người tâm phiền ý loạn, là Nguỵ Vô Tiện chưa từng tỉnh khỏi cơn mê được một khắc, còn có Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn kềm chế.
Nếu lần say rượu này, có thể khiến hai người này hoá giải được hiểu lầm, khúc mắc, thông tâm hiểu ý, thì là đáng giá.
Điều kiện tiên quyết là, đừng giống như lần trước, hai người mê mẩn chơi trốn tìm, tiếp xúc thân mật không tách ra được, cuối cùng Hàm Quang Quân phải tự đánh mình một chưởng mới kết thúc được ╮(╯▽╰)╭