- Lần này thắng được, một nửa là nhờ may mắn. Nếu đối thủ là Tuyên Tuyết thì nguy hiểm rồi!
Hắn đối kháng với Vi Nhan dễ như vậy là vì Ngũ Hành Chân Linh của Vi Nhan chưa hoàn toàn thức tỉnh, không thắng lại được Nhật Nguyệt Chân Linh của hắn. Hơn nữa Huyền Kỳ Phá Đạo phá giải thần thông Ngũ Hành Trấn Ấn của nàng ta.
Nhưng nếu là Tuyên Tuyết, thực lực của Tuyên Tuyết cường hãn, năm kiếp tích lũy không biết bao nhiêu đại thần thông, luyện thành tiểu thần thông, lực bạo phát và tốc độ đều kinh người. Huyền Kỳ Phá Đạo cần phải tích tụ dần dần, mà Tuyên Tuyết căn bản sẽ không cho hắn cơ hội đó. Nàng ta chắc chắn sẽ lập tức tấn công hắn như vũ bão, ai thua cũng chưa biết được!
Mấy nhóm khác vẫn chưa phân thắng bại, Chung Nhạc chăm chú quan sát. Thấy tình hình của chín nhóm khác với nhóm của hắn. Thúc Dạ ở nhóm một đã thua, nhưng vì sư tôn của hắn là Thượng Thiên Vương, đối thủ tha mạng cho hắn, giờ đã rời khỏi bàn tay của Ngọc Thiên Vương.
Nhóm hai chỉ còn lại Địa Giới Hoa Chấn Xuyên và Bệ đang chiến đấu.
Nhóm thứ ba, Lịch Thiên Hành chiến thắng Dực Thiên Hổ nhưng cũng bị thương không nhẹ, khi gặp Xương Thiếu Phó rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Nhóm thứ tư Ngạn đã thắng chắc, đối thủ căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhóm thứ năm Quân Vô Đạo loại Tư Mạc Sầu và Giao Như Nguyệt, Tiềm Tăng loại Chu Vũ và Đạo Quang, kết quả Quân Vô Đạo và Tiềm Tăng đối quyết, nhưng Chung Nhạc thấy khả năng chiến thắng của Quân Vô Đạo không cao.
Nhóm thứ bảy Thần Kỳ đã bị giết.
Nhóm thứ tám có Dư Bá Xuyên, thực lực của hắn rất cường đại, Nhương Thiên Tế Tự cực kỳ đáng sợ, ngay cả Chung Nhạc cũng có phần e dè. Nhưng vì Dư Bá Xuyên thể hiện quá mạnh mà suýt nữa đã luyện hóa hết cường giả của năm giới khác, kết quả bị luyện khí sĩ các giới liên thủ tấn công.
- Chỉ e khả năng thắng của Bá Xuyên huynh không cao.
Chung Nhạc lắc đầu tiếc nuối. Thực lực Dư Bá Xuyên không hề thua kém hắn, nhưng Nhương Thiên Tế Tự của hắn thực sự quá đặc biệt, hơn nữa uy lực với các luyện khí sĩ khác quá lớn, nên nếu thi triển thì chắc chắn sẽ bị các luyện khí sĩ khác bao vây.
Còn nhóm thứ chín là nhóm Dạ Chính Minh. Dạ Chính Minh cũng bị cường giả kích sát.
Lần này tuy Giới Đế, các Thiên Vương, các Giới Chủ, nhưng luyện khí sĩ chết vẫn không hề ít, mười phần đã chết mất ba bốn phần.
Nằm ngoài dự liệu của hắn một điều rằng, Bệ và Ngạn lại chủ động rút lui vào thời điểm quan trọng. Họ rời khỏi bàn tay của hai vị Thiên Vương, không tranh giành vị trí đầu nữa.
Ngục Giới Giới Chủ Pháp Thiệu Chân nhíu mày, Vân Sơn Giới Đế cũng nhíu mày, bảo một vị Thần Tướng tới mời hai người tới, khách khí hỏi:
- Tại sao hai huynh không đấu nữa?
Hắn biết lai lịch của Bệ và Ngạn nên rất lịch sự chu đáo, không vì mình là Giới Đế còn hai người họ chưa thành thần mà coi thường.
Bệ Ngạn nhìn nhau, cười nói:
- Thứ nhất hai thứ sáu thì đối với huynh đệ ta không quan trọng. Huynh đệ ta chỉ là muốn lịch luyện trong hồng trần lần nữa mà thôi.
Giới Đế thở dài:
- Hai huynh không tranh giành với thế gian, đệ nhất có lẽ không quan trọng với hai người, nhưng với Uy Thần Lục Đạo Giới ta, hai người không tham gia, can hệ rất lớn.
Bệ Ngạn không muốn dốc sức hắn cũng không miễn cưỡng, nói:
- Mong hai vị có thể vì Uy Thần Lục Đạo Giới tận một phần lực!
Bệ Ngạn hai người họ gật đầu:
- Sư huynh khách khí rồi.
Không lâu sau, các nhóm đều lần lượt quyết định được người thắng cuối cùng. Dư Bá Xuyên tắm máu chiến đấu, cuối cùng đã hàng phục được đối thủ vào thời điểm quan trọng cuối cùng. Có sự tương trợ của luyện khí sĩ này, các luyện khí sĩ khác bị hắn giết đến lạnh gáy, liên tục bị đánh rơi xuống.
Dư Bá Xuyên khó khăn lắm mới chiến thắng, toàn thân ướt đẫm máu, đến khi rời khỏi bản tay của Giới Chủ thì không gượng được mà ngất đi, Chung Nhạc vội tới bảo vệ hắn.
Mười nhóm đã kết thúc chiến đấu, chọn được mười luyện khí sĩ mạnh nhất Uy Thần Lục Đạo Giới. Nhóm đầu tiên Ngũ Hành Giới Canh Thiên Chinh, nhóm hai Địa Giới Hoa Trấn Xuyên, nhóm ba Thiên Giới Cư Ẩn, nhóm bốn Địa Giới Tín Lăng Vương, nhóm năm Vạn Tượng Giới Tiềm Tăng, nhóm sáu Ngục Giới Chung Nhạc, nhóm bảy Thần Giới Tất Sơn, nhóm tám Ngục Giới Dư Bá Xuyên, nhóm chín Thiên Giới Thạch Âm Cơ, nhóm mười Thần Giới Tước Vân Phi.
Trong mười người thì có hai người Thiên Giới, hai Địa Giới, hai Thần Giới, một Vạn Tượng Giới, một Ngũ Hành Giới, hai Ngục Giới. Thiên Giới sau khi chết mười một người bọn Vân Hòa đế tử vẫn có được hai người Cư Ẩn và Thạch Âm Cơ vào được thập cường, đúng là căn cơ thâm hậu!
Ngục Giới đúng là nằm ngoài dự liệu của tất cả Thần Ma. Ngục Giới vốn yếu ớt nhất nhưng năm nay lại có hai cường giả lọt vào danh sách, đúng là kinh ngạc!
Pháp Thiệu Chân thì vô cùng vui vẻ, mặt bừng sáng hào quang. Trước kia Ngục Giới lúc nào cũng xếp cuối, hắn bị người ta nói sau lưng là Giới Chủ “hạng bét”, cái tên này thật không hay chút nào.
Chỉ là, Pháp Thiệu Chân vẫn thấy tiếc vì Bệ và Ngạn từ bỏ.
- Nếu Ngục Giới có bốn cường giả thì khủng khiếp rồi. Chắc chắn sẽ khiến toàn bộ các Giới Chủ khác đen mặt lại.
Hắn nghĩ bụng.
Thập cường đã chọn xong, Lễ Quan cho các luyện khí sĩ tự nghỉ ngơi điều dưỡng khổ tu, đợi đến tỉ thí ba nghìn Lục Đạo Giới.
- Địa điểm của tỉ thí ba nghìn Lục Đạo Giới chính là ở Lục Đạo Giới đầu tiên.
Lễ Quan nói:
- Ba nghìn Giới Đế sẽ bàn bạc định đoạt ngày, chư vị hãy bình tĩnh đừng nôn nóng, hãy về Thiên Giới nghỉ ngơi chờ đợi.
Mọi người cùng cúi người vâng rồi trở về chỗ ở.
Chung Nhạc buồn bực, lẩm bẩm:
- Lục Đạo Giới đầu tiên? Không phải nó đã bị phá hoại rồi sao? Tại sao lại chọn nơi đó?
Hắn xuất thân từ Lục Đạo Giới đầu tiên, lúc này nghe địa điểm của trận tỉ thí ba nghìn Lục Đạo Giới ở đó, hắn không khỏi cảm thấy lòng trùng xuống.
Hắn khó khăn lắm mới đi ra khỏi Lục Đạo Giới đầu tiên, mục đích chính là để tới Tử Vi Tinh Vực, lẽ nào lại phải quay về?
Quân Vô Đạo lắc đầu:
- Lục Đạo Giới đầu tiên mà hắn nói không phải phế giới. Lục Đạo Giới đầu tiên kia đã thành phế giới rồi, còn cái hiện nay có tên Ba La Lục Đạo Giới. Ba La Giới Đế tên là Đạo Minh, vô cùng lợi hại, là người mạnh nhất trong các Giới Đế, dưới trướng cường giả vô số.
- Ba La Giới Đế? Đệ nhất cường giả của nghìn Lục Đạo Giới?
Chung Nhạc tim khẽ động, Giới Đế trong vũ trũ nhiều như vậy, Lục Đạo Giới xếp ở hạng thấp, bản lĩnh Giới Đế chưa chắc đã yếu. Xếp hạng cao bản lĩnh Giới Đế chưa chắc đã mạnh. Giới Đế của Ba La Lục Đạo Giới Đạo Minh lại được công nhận là đệ nhất cường giả, chắc chắn rất lợi hại.
- Nghe nói bản lĩnh của Ba La Giới Đế sắp trở tành Đế Quân rồi.
Đột nhiên một giọng nói vọng tới, Chung Nhạc quay lại nhìn thì thấy Vi Nhan không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau họ. Cô nương này đảo đôi mắt to tròn long lanh, đột nhiên đáp xuống người Quân Vô Đạo, tán thưởng:
- Quả nhiên mỹ lệ vô song, chẳng trách mà Chung Tà Thần mặt dày chơi xỏ ta. Thì ra là vì ngươi. Chung Tà Thần, muội tử khác là ai?
Chung Nhạc lắc đầu cười:
- Ngươi hiểu nhầm rồi, ta không phải muốn Nghịch Chuyển Tiên Thiên cho Quân Vô Đạo sư tỷ.
- Ngươi thật phong lưu!
Vi Nhan trợn mắt, lầm bầm:
- Bên cạnh đã có muội tử mà vẫn còn hai người khác nữa.
Quân Vô Đạo quan sát nàng ta, thầm khen cô nương này nhanh nhẹn, cười:
- Ngươi là?
- Vạn Tượng Giới Vi Nhan, nhờ Chung Tà Thần nể tình, thoát được kiếp nạn.
Vi Nhan cười lớn:
- Sư tỷ phải cẩn thận một chút, nam tử bên cạnh tỷ phong lưu lắm. Tuy là nhân tộc nhưng có trái tim của trâu đấy!
Quân Vô Đạo bật cười:
- Ta và hắn không phải một đôi. Chung Tà Thần hung thần ác sát mà lại nhẹ tay tha cho ngươi một đường sống, có thể là đã động lòng với ngươi rồi ấy chứ.
Chung Nhạc không giải thích được, chỉ đành liều mạng nói:
- Các ngươi đừng có đoán bừa đi, ta vẫn là trai tân…
- Phì!
Hai nàng cùng biểu thị sự không tin.
- Chung Nhạc và Dư Bá Xuyên tới gặp ta.
Đột nhiên Pháp Thiệu Chân truyền âm tới tai Chung Nhạc và Dư Bá Xuyên bảo họ tới đại điện. Chung Nhạc cũng không để ý được giao dịch với Vi Nhan nữa, vội dìu Dư Bá Xuyên vào đại điện. Pháp Thiệu Chân đang phấn khích đi lại trong điện, liên tục xoa tay, cười:
- Ta từng hứa nếu ngươi lọt vào thập cường, đại diện cho Uy Thần Lục Đạo Giới xuất chiến, xóa hết khí xui xẻo cho Ngục Giới ta sẽ cho phép ngươi siêu sinh, thoát khỏi thân phận tội dân, đầu thai vào huyết mạch cao nhất Thiên Giới, trở thành thần tộc cấp cao. Giờ các ngươi đã không phụ sự kỳ vọng của ta, giành được hai suất, đương nhiên ta sẽ không nuốt lời. Các ngươi muốn vào thần tộc nào? Dù có phải trả giá bao nhiêu ta nhất định cũng đáp ứng cho các ngươi!
Chung Nhạc nghe thế, lắc đầu:
- Không cần Giới Chủ phải suy nghĩ, ta cảm thấy Ngục Giới rất tốt. Nếu Giới Chủ cảm thấy ngại thì có thể thưởng cho ta thứ gì đó.
Pháp Thiệu Chân trợn mắt, cười:
- Ngươi muốn cái gì?
- Thưởng hết nhân tộc ở Ngục Giới cho ta.
Chung Nhạc cười.
Pháp Thiệu Chân nhíu mày, ho một tiếng:
- Câu bên trên của ngươi ta không nghe rõ.
Chung Nhạc vội nói:
- Nếu Giới Chủ cảm thấy ngại…
- Ta không thấy ngại.
Pháp Thiệu Chân mặt dày cười:
- Ta thấy rất hài lòng. Dư Bá Xuyên, ngươi muốn đầu thai vào chủng tộc nào?
Dư Bá Xuyên nhìn Chung Nhạc, nói:
- Ta cũng không muốn chuyển thế tới Thiên Giới. Huyết mạch chủng tộc của ta ở Ngục Giới tuy không cao nhưng lại thắng cường giả Thiên Giới. Có chuyển thế hay không, huyết mạch cấp cao hay không, có lẽ không quan trọng như vậy. Nếu Giới Chủ ngại thì thưởng nhân tộc ở Ngục Giới cho Chung huynh đi.
Pháp Thiệu Chân trợn tròn hai mắt, quát:
- Hai ngươi muốn tạo phản hả?
Chung Nhạc và Dư Bá Xuyên không hiểu, Pháp Thiệu Chân thở dài, đột nhiên phong ấn không gian xung quanh đại điện để tránh người khác nghe thấy, nói:
- Các ngươi chán sống rồi, hỗn xược quá, ngay cái đó cũng dám nhắc tới! Các ngươi có biết lai lịch của Ngục Giới không? Ngục Giới vốn không phải nơi để nhốt những kẻ vô pháp vô thiên mà là để nhốt nhân tộc! Chung Nhạc, ngươi vẫn dám nói thưởng nhân tộc cho ngươi? Thượng cho ngươi, ngươi không có mạng mà nhận! Vừa rồi ta không đồng ý cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi!
Dư Bá Xuyên ngạc nhiên, kêu lên:
- Ngục Giới là nơi nhốt nhân tộc? Sao có thể? Nhân tộc rõ ràng là chủng tộc yếu nhất, huyết thống thấp nhất… Chung huynh, ta không nói ngươi.
Chung Nhạc trầm mặc không nói.
Pháp Thiệu Chân lắc đầu:
- Ngục Giới là nơi nhốt nhân tộc là điều Giới Chủ đời trước nói. Hắn nói với ta, Ngục Giới có quy định không thể thay đổi đó là bất cứ chủng tộc nào cũng không quan trọng, chỉ cần trông coi kỹ nhân tộc. Đây là đệ nhất pháp quy của Ngục Giới Giới Chủ được lưu truyền từ thời thượng cổ. Ta cũng từng muốn tìm hiểu nguyên nhân nhưng quỷ dị một điều là không tra được bất cứ điều gì. Thời thượng cổ có một thời trống trơn, căn bản không tìm được bất cứ lý do gì phải nhốt nhân tộc.