Âm Phiền Huyên thân hình lắc nhẹ, đồ đằng văn bao quanh người biến thành một tấm lá chắn lưu quang.
- Ngươi thoát được mới lạ!
Trên vai Khoa Phụ Cẩm, Phong Vô Kỵ hừ lạnh:
- Định! Định! Định! Định! Định!
Ánh sáng truyền tống đột nhiên bị đứng yên giữa không trung, Âm Phiền Huyên kinh hãi, cảm thấy không gian bị đóng băng, không gian đồ đằng văn không còn tác dụng gì:
- Vô Kỵ tiên sinh này nói công pháp mồm lợi hại, ta vốn tưởng hắn tự cười bản thân, không ngờ đúng là hắn có vài phần bản lĩnh!
Những viên tinh sa phía sau biến thành tinh cầu, vô cùng hiểm ác, Âm Phiền Huyên hét lớn một tiếng, đánh bật Tiên Thiên thần âm của Phong Vô Kỵ, truyền tống lưu quang bỗng chốc tăng tốc.
- Phong!
Trên cổ Phong Vô Kỵ mọc ra hai cái đầu Bàn Ngao, nói:
- Định! Trọng! Lạc! Phần! Lôi! Vũ! Thuẫn! Băng! Loạn! Thủy! Hỏa! Trận!
Các loại Tiên Thiên thần âm vọng ra, Âm Phiền Huyên cảm thấy không gian lại bị phong ấn, cố định nàng trên không trung, rồi năng lượng vô biên áp xuống người, khiến nàng thân bất do kỷ rơi về phía Thiên Hà. Cùng lúc đó trong cơ thể nàng cháy thần hỏa, trên đỉnh đầu là lôi đình đánh xuống nàng.
Lại có nước lớn mưa lớn ập tới, không gian biến dạng, đánh bay nàng lên, giống như đập phải ngọn núi vô hình, rồi bị tấm lá chắn đè nén, tu vi rối loạn, trong không gian lại có trận pháp tự hình thành, khiến nàng bị loạn bộ pháp, không thể thoát thân!
- Đây là công pháp gì? Lời ra là công pháp hình thành, đúng là lợi hại!
Âm Phiền Huyên kinh ngạc, dùng pháp lực tự thân phá vỡ phong tỏa, bình định lôi vũ thủy họa, xung phá phong cấm, phá vỡ trận thuẫn, đang định thoát ra ngoài thì những quả tinh cầu kia lao tới.
Âm Phiền Huyên di chuyển liên hồi để tránh tinh cầu. Suýt thoát được thì đột nhiên thấy Khoa Phụ Cẩm thò tay tới. Vị Thần Hoàng này thân hình càng thêm to lớn vĩ đại, một tay đưa ra, trong bàn tay là các viên tinh sa. Âm Phiền Huyên rơi vào bàn tay của vị Thần Hoàng này, nhìn quanh, vô cùng kinh hãi. Những viên tinh sa đó biến thành các quả tinh cầu bốc cháy, xoay chuyển phong tỏa không gian!
Những quả tinh cầu này không ngừng bùng cháy, liên tục dồn vào trung tâm, muốn nghiền nát nàng và Chung Nhạc!
Thần Hoàng dù gì cũng là Thần Hoàng, Khoa Phụ Cẩm là nữ tử nhưng thực lực còn mạnh hơn Khoa Phụ Mậu, thần thông quảng đại, một chiêu thi triển ra vô cùng bá đạo, trực tiếp vây khốn Âm Phiền Huyên.
Đây chính là chiến lực của Thần Hoàng!
Âm Phiền Huyên tuy là nhất nhì trong thần minh, thậm chí có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, chưa từng bị thất bại, nhưng đối mặt với Thần Hoàng thì nàng vẫn thua kém rất nhiều.
Cho dù nàng tài hoa thâm hậu, cho dù tư chất hơn người, cho dù Thánh Linh Thể có đại đạo thân hòa lực không gì sánh được nhưng cũng không thể vượt qua khoảng cách cảnh giới mà chống lại được Thần Hoàng.
Thực lực của Thần Hoàng thực sự quá mạnh, quá khủng bố!
Tay còn lại của Khoa Phụ Cẩm giơ lên đập vào bàn tay này.
Âm Phiền Huyên trong lòng tuyệt vọng, ngẩng lên nhìn thì đại đạo lan tỏa trong lòng bàn tay, giống như dãy núi vạn dặm gập gềnh che khuất bầu trời, căn bản không thể thoát được, không còn đường sống nào!
- Phiền Huyên, giao tinh thần lực của ngươi cho ta!
Trong quầng sáng sau đầu nàng, Chung Nhạc mệt mỏi nói:
- Giờ tinh thần lực của ta không đủ, cho ta mượn của ngươi.
Âm Phiền Huyên khựng người một chút rồi thả lỏng, chọn cách tin tưởng hắn.
Tinh thần lực của Chung Nhạc tràn tới, dung hòa vào tinh thần của Âm Phiền Huyên. Thân thể hai người khẽ run lên, lập tức có một loại cảm giác kỳ diệu lan tỏa. Đó là sự tiếp xúc hoàn toàn của tinh thần, liên kết chặt chẽ, tinh thần hai bên hòa lẫn, cộng hưởng vui vẻ, gần như có thể đạt tới sâu thẳm trong tâm linh, khiến linh và hồn run lên, nguyên thần cũng run rẩy.
Âm Phiền Huyên không kịp hồi tưởng lại, đột nhiên cảm thấy tinh thần lực của mình cạn kiệt, trong quầng sáng sau đầu, Chung Nhạc đứng dậy, giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Một chùm sáng nghìn vạn dặm bắn ra, khẽ rung lên một cái, xuyên qua bàn tay Khoa Phụ Cẩm. Chùm sáng này sau khi xuyên qua bàn tay Khoa Phụ Cẩm chiếu ngay lên mặt nàng ta.
Khoa Phụ Cẩm khựng người, đột nhiên gương mặt bốc hơi sạch sẽ, đại não tan biến, xương sọ phía sau xuyên thủng, đầu xuất hiện một cái lỗ lớn xuyên từ trước ra sau.
Vị Thần Hoàng này khó khăn vặn vẹo cái đầu, nhục thân mất kiểm soát, loạng choạng nghiêng ngả, rơi xuống Thiên Hà.
Trong lòng bàn tay nàng ta, Âm Phiền Huyên đứng không vững, thấy tinh cầu bay loạn đập vào nhau, nàng vội thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh truyền tống đi, cuối cùng cũng ra khỏi lòng bàn tay Khoa Phụ Cẩm trước khi thi thể nàng ta rơi xuống Thiên Hà.
Trên vai Khoa Phụ Cẩm, Phong Vô Kỵ thất thanh kêu lên, vội bay người lên. Ba cái đầu liên tục hét lớn, phá không lao tới, đáp xuống người Khoa Phụ Mậu, hét:
- Mau đi thôi!