– Kho báu của thần viễn cổ tự bay đi?
Trên dưới trăm vị cường giả thất hồn lạc phách, có người đột nhiên cười ha hả, cười tới mắt đổ máu, cười còn khó nghe hơn cả khóc:
– Yêu tộc ta mất bao nhiêu năm, khiến bao nhiêu cường giả chết, không ngờ lại là công dã tràng, công dã tràng!
Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ cũng mặt mày sa sầm, tay chân run rẩy, dường như chẳng biết làm sao. Bởi bọn họ không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Vì kho báu này, Yêu tộc đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian, vô số nhân vật hùng mạnh dùng cả đời, thậm chí là cả tính mạng đều chỉ vì tòa kho báu này, ấy vậy mà không ngờ kho báu ấy lại tự mình “bay” đi.
Một luồng không khí buồn bã lan tràn ra khắp trong Yêu tộc, không ai ngờ tình hình này lại xuất hiện. Công sức của vô số đời Yêu tộc đã biến thành công dã tràng.
– Hình như ta vừa nhìn thấy một bóng người nhảy vào trong trận cự thạch kia…
Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần híp mắt lại:
– Thương thế của ta quả nhiên đã quá nặng, ảo giác liên hồi, phải mau chữa thương thôi.
Bỗng có một cường giả kêu lên:
– Không xong rồi, bốn cái tên Kiếm Môn kia đã phong tỏa miệng núi lửa!
– Xông ra!
Đám cường giả Yêu tộc hóa bi phẫn làm sức mạnh, giận dữ hét lên.
Vào lúc này, trên mặt trăng, Chung Nhạc đầu óc hỗn loạn, một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ, thất thanh la lên:
– Ngươi bảo gì cơ? Mặt trăng bị người ta đánh cắp? Ai có thể đánh cắp mặt trăng chứ?
Tân Hỏa nhảy khỏi bờ vai Chung Nhạc, lơ lửng giữa không trung, bay tới bay lui, vô cùng bực bội:
– Không phải là trộm đi hết, mà đã trộm đi thứ quan trọng nhất của mặt trăng, đó chính là Nguyệt thạch! Nguyệt linh sinh ra bên trong Nguyệt thạch, mà kẻ kia đã trộm cả Nguyệt thạch và nguyệt linh của mặt trăng đi rồi!
– Nói như vậy nghĩa là giờ mặt trăng chỉ còn cái vỏ, bên trong trống không?
Chung Nhạc chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi. Hắn rót tinh thần lực ra, chui vào trong tầng nham thạch trong lồng đất. Tinh thần lực vô hình vô chất, không bị cản trở, chui sâu vào trong lòng mặt trăng.
Không biết bao lâu sau, Chung Nhạc cảm thấy tinh thần lực của mình khó có thể đi tiếp, thì đột nhiên tinh thần lực đâm vào không khí, tới một không gian trống rỗng, không có thứ gì cả.
Mặt trăng thật sự trống không, chỉ còn một tầng vỏ ngoài tạo nên từ nham thạch và đất đá.
Chung Nhạc thật sự không thể tin nổi, mặt trăng như vậy mà chỉ còn lại tầng xác ngoài mỏng manh, Nguyệt hạch bên trong đã không cánh mà bay.
Mặt trăng to lớn chừng nào, Chung Nhạc không biết. Trước đây hắn cho rằng mặt trăng chỉ to bằng một cái đĩa. Mà từ khi tu luyện, nhất là lúc tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, tinh thần lực của hắn sâu sắc, thị lực cũng mạnh mẽ hơn, có thể nhìn được càng nhiều thứ nhỏ bé hơn. Khi ấy hắn mới biết rằng mặt trăng lớn hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.
Truyền tống tới đây rồi, hắn phát hiện, diện tích của mặt trăng đã vượt qua những gì hắn tưởng. Ấy vậy mà, một mặt trăng lớn như thế, lại bị người ta ăn cắp nội hạch.
Ai có bản lĩnh này?
Ai có thủ đoạn vô thanh vô tức trộm nội hạch của mặt trăng trong khi vô số người đang ngẩng đầu nhìn lên nó?
Mà trong vô số ngày đêm này, không có lấy một người phát hiện ra chuyện mặt trăng chỉ còn vỏ!
– Ai đã làm chuyện này?
Mà vào lúc này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng thần thánh được giấu trong mặt trăng. Khí tức ấy hùng mạnh như thế, làm cho trong lòng mặt trăng như cất giấu một mặt trời nhỏ bé, kim quang vạn đạo, làm tinh thần lực của hắn thoáng cái liền tan rã.
Chung Nhạc cả kinh, vội thu tinh thần lực lại. Ngay khi hắn vừa thu tinh thần lực, hắn dường như nhìn thấy một bức tượng thần đứng trong lòng mặt trăng, tỏa ra khí tức thành thánh trang nghiêm.
Bức tượng kia vô cùng khổng lồ, vừa khít không gian trong lòng mặt trăng, những cánh tay giang ra nâng vỏ mặt trăng lên, không cho mặt trăng sụp đổ!
– Đồ đằng đồ linh!
Chung Nhạc cả kinh, lập tức đưa tinh thần lực về trong thức hải.
Tượng thần này là một tòa đồ đằng đồ linh, giống đồ đằng mà các đại thị tộc Nhân tộc ở Đại Hoang cung phụng, đều là linh. Chỉ là đây chắc chắn không phải nguyệt linh, mà có kẻ đã lấy đi nguyệt linh, rồi để linh của mình thay thế, cưu chiếm thước sào, làm cho tất cả những sinh linh trên đời khi cúng bái mặt trăng thì đều đang cúng bái kẻ đó.
Tinh thần lực của Chung Nhạc vừa trở về thức hải, thì thức hải lập tức chấn động. Ra là khí tức từ trên tượng thần kia theo tinh thần lực của hắn mà tới, hóa thành một bức tượng thần ở trong thức hải.
Ngay lập tức, thức hải của Chung Nhạc ngập tràn trong cái khí tức thần thánh. Tinh thần lực ầm ầm sụp đổ, không gian tan rã, khí tức thần thánh trang nghiêm truyền tới từ tượng thần phát ra, muốn ăn mòn hồn phách hắn.
– Toại Hoàng tọa triêu đường!
Chung Nhạc khẽ quát, hồn phách hóa thành hình thái Toại Hoàng, ngồi nghiêm trang như thiên đế, vĩnh hằng tọa trấn hư không, nhận chư thần chúng bái, quang minh tỏa sáng.
Hào quang đi qua nơi nào, khí tức trang nghiêm kia tan rã nơi ấy. Hào quang chiếu rọi bức tượng thần trên không trung thức hải, khiến tượng thần ấy toát ra khói nhẹ, rung rung rồi nhanh chóng bị luyện hóa.
– Thần thánh viễn cổ?
Chung Nhạc dường như nghe được bức tượng nói câu này trước khi biến mất.
– Ý ngươi là trung tâm mặt trăng có một bức tượng thần đồ đằng?
Tân Hỏa ngỡ ngàng:
– Chẳng lẽ có kẻ nhận lúc ta ngủ mà trộm Nguyệt hạch đi, sau đó lấy linh của mình thay thế nguyệt linh, để vạn tộc cúng bái? Kẻ này cũng thông minh đấy, xem tình hình là chuyện thay thế nguyệt linh đã xảy xa rất lâu rồi, không biết kẻ này còn sống hay không… Vừa rồi y nhắc tới thần thánh viễn cổ?
Chung Nhạc gật đầu. Tân Hỏa nói với sắc mặt ngưng trọng:
– Chắc là thần của Thần tộc, thần của Xí Đồ Vĩnh Sinh, chẵng lẽ trong giới này còn có Thần tộc, còn có thần? Chúng ta không thể ở lại đây thêm nữa, phải mau đi thôi. Ta nghi ngờ rằng tên thần linh kia đang ngủ say, nhưng trên mặt đất có con cháu của y canh giữ thần linh cho y.
Chung Nhạc gật đầu. Nơi này quả thực không nên ở lâu. Nguyệt linh đã bị trộm, cho dù có người cảm ứng nguyệt linh, thứ cảm ứng được chính là thần linh này, cho nên cuối cùng đều là làm thay cho y. Nếu chuyện này mà lộ ra, chắc chắn thiên hạ sẽ náo động, không còn ai đi cảm ứng nguyệt linh nữa.
– Không còn nguyệt linh, chúng ta vẫn còn mặt trời, sang đó cảm ứng nhật linh.
Tân Hỏa nhanh chóng nói:
– Nếu tộc nhân của tên thần linh này cảm ứng được có người tra xét trong mặt trăng, nhất định sẽ cúng bái tên thần này, thúc đẩy thần linh tru diệt hai ta! Mau vào trong tòa truyền tống trận, ta khởi động trận pháp truyền tống ngươi tới cạnh mặt trời!
– Người nọ có thể trộm mặt trăng, không biết mặt trời liệu có bị trộm đi không?
Chung Nhạc nhanh chóng bước chân vào trong truyền tống trận, tò mò hỏi.
– Tân Hỏa bay xuyên qua từng tòa cự thạch, đi qua tòa nào, trên những cự thạch ấy hiện ra từng đạo đồ đằng văn. Đồ đằng văn hấp thu ánh sáng mặt trăng, dần sáng lên.
– Trộm mặt trời không dễ như vậy, khó khăn hơn trộm mặt trăng cả triệu lần! Mặt trời lớn tới đáng sợ, đưa cả mặt trăng vào trong mặt trời thì cũng chỉ là nhỏ một giọt nước vào biển khơi. Không tin thì ngươi cứ nhìn mặt trời thật kỹ, xem ngươi ở trên mặt trăng nhìn mặt trời với lúc ngươi ở mặt đất nhìn mặt trời thì có gì khác biệt?
Chung Nhạc nhìn về phía mặt trời. Lúc này ở trên mặt trăng, trông mặt trời nhỏ hơn so với đứng trên mặt đất nhìn rất nhiều. Nay mặt trời chỉ nhỏ bằng quả quýt, thật kỳ lạ.
Nếu người thường mà ngửa đầu nhìn chằm chằm mặt trời, mắt sẽ bị mỏi. Mà khí lực hắn mạnh, tròng mắt cũng được tôi luyện đến kinh người, khiến thị lực hơn xa người thường gấp trăm, nhìn chằm chằm mặt trời, con mắt sẽ không hề mỏi mệt.
Hắn nhìn thật kỹ, dường như thấy mặt trời đang gần hơn, mà tinh thần lực phóng đại tầm mắt, khiến hắn nhìn được những chi tiết kỹ càng. Mặt trời nhỏ như quả quít kia nhanh chóng phóng lớn trong mắt hắn. Chung Nhạc lòng chấn động, lập tức cảm giác như một quả cầu lửa vô cùng khổng lồ đập vào mặt, che khuất tầm mắt, bao phủ cả mặt trăng, thậm chí cả tinh cầu mà hắn sinh sống cũng bị che phủ.
Khổng lồ như thế, đáng sợ như thế!
Những ngọn lửa hừng hực phụt ra từ trong quả cầu lửa kia. Hỏa lực ấy dường như có thể luyện hóa tất cả. Hỏa diễm được phun ra có hình dạng như rồng, có lúc là hình phượng hoàng. Mỗi một hỏa diễm ấy còn khổng lồ hơn hẳn mặt trăng, phải dài tới mấy trăm vạn, thậm chí là ngàn vạn dặm.
Chung Nhạc vội nhắm mắt lại. Cảnh tượng này thật quá khủng khiếp, vượt qua những gì hắn từng biết.
– Trong mặt trời cũng có thần linh, không phải là Nhật thần, mà là Tiên Thiên thần, thứ thần thánh được sinh ra chính là nhật linh.
Tân Hỏa kích hoạt các bia đá to lớn. Tòa truyền tống trận này to lớn hơn tòa truyền tống trận trong núi lửa, nên số lượng cự thạch cũng nhiều hơn. Lúc này những đồ đằng văn trên mặt cự thạch sáng lên, rút hết ánh trăng trong phạm vi mấy dặm.
– Nhạc tiểu tử, chuẩn bị cho tốt, chúng ta chuẩn bị tới gần mặt trời rồi.
Tân Hỏa nhắc nhở.
Chung Nhạc gật đầu. Truyền tống đại trận do bia cự thạch hoàn toàn khởi động, ngay lập tức cả một mặt trăng đều tối sầm đi, chỉ còn lại một đốm sáng nhỏ ở chỗ truyền tống trận, giống như một chiếc gương sáng to chừng ba thước, chiếu rọi mặt trời.
– Giết!
Còn lúc này, ở bên miệng núi lửa, trong tiếng chém giết vang rền như sấm, bốn người Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ, Lôi Hồng và Quân Tư Tà chặn miệng núi lửa, chém giết với đám cường giả Yêu tộc. Vô số thi thể từ trên không trung rớt xuống, đánh cho trời đất nghiêng ngả.
Bốn vị cao thủ Kiếm Môn chiếm cứ địa lợi, từ trên cao nhìn xuống, khiến đám cường giả Yêu tộc khá là thiệt thòi. Đã có hơn mười thi thể rơi xuống, mà các cường giả Yêu tộc khác cũng bị thương.
– Cứ như vậy không phải cách hay, Quý Thanh Sơn, ngươi có bản lĩnh xông ra, tạo thành một lối đi không?
Cô Hồng Tử nhíu mày, nhìn Quý Thanh Sơn, nói:
– Nay phong cấm thần cấp đã biến mất, với bản lĩnh của ngươi hẳn là có thể đánh xuyên qua ngọn núi lửa này chứ?
Quý Thanh Sơn nghe vậy, lắc lắc thân mình, hiện lên nguyên hình, chính là một con ta tu cực lớn, cao tới hai mươi trượng. Toàn thân là kim lân, nanh vuốt sắc như đao, vung nanh quét qua vách núi, đất đá bay tán loạn.
– Chờ ta một lát!
Bốn cao thủ Kiếm Môn vẫn đang chém giết trên không trung, Quý Thanh Sơn vội kêu lên.
Đám cường giả Yêu tộc liều chết ngăn cản, ngay cả Cẩm Tú đảo chủ và Lưu Hoàng đảo chủ cũng xông lên quyết một trận tử chiến.
Một nén nhang sau, Quý Thanh Sơn hoan hô một tiếng, từ bên kia thông đạo kêu lên:
– Thông rồi!
Đám cường giả Yêu tộc chui vào trong thông đạo, từ đó chạy ra ngoài. Không lâu sau, liền vọt ra ngoài núi lửa. Lúc này giữa không trung là một vầng trăng sáng, đúng là lúc trăng tròn, khi mặt trăng sáng nhất.
– Mặt trăng thật đẹp…
Đám cường giả Yêu tộc buông lời tán thưởng, còn chưa dứt, thì mặt trăng lập tức tối om, dường như bị người ta dùng một hơi thổi tắt.
– Có yêu quái…
Một tên cường giả Yêu tộc nhìn mặt trăng bỗng dưng biến mất, run rẩy nói, đũng quần truyền tới mùi nước tiểu.
– Có yêu quái đã ăn thịt mặt trăng rồi!
Cô Hồng Tử giơ chân đá bay gã ta:
– Chúng ta chính là yêu quái rồi đồ ngu! Mau, đi xử lý bốn tên khốn Kiếm Môn kia!