Đa số chư tướng Tổ Đình trấn thủ sáu mươi bốn tòa Thần thành ngoại vi, tám quan nội vi, nghe tin lập tức nhao nhao thông qua Truyền Tống Trận chạy tới.
Chư tướng tụ tập cùng một chỗ, đám thế hệ thanh niên bọn Hiên Viên, Phong Hoài Ngọc, Chung Hiếu Văn, cùng với đám người Lôi Trạch thị Bệ Ngạn, Bí Hý, đám người Hoa Tư thị Hoa Thiến Mân, Quân Tư Tà, đám người Khâu Cấm Nhi, còn có đám người Kim Ô thị, Thiên Yêu thị, Âm Khang thị… cũng đã nhao nhao chạy tới, lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Vân Quyển Thư, Thiên Ti vây quanh Tư Mệnh, cùng với Táng Linh Thần Vương đi theo phía sau cất bước đi tới, cũng dời tới một tòa bảo tọa, đặt ở bên cạnh bảo tọa của Chung Nhạc, ngang hàng với chỗ ngồi của Chung Nhạc, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đặt Tiên Thiên Thần Đao của Cổ Nhạc lên bảo tọa của Chung Nhạc ngay bên cạnh.
Dưới đường một mảnh tĩnh lặng.
Tư Mệnh nhìn xung quanh một vòng, lại gật đầu hành lễ với Càn Đô Thần Vương và Tương Vương, lúc này mới lên tiếng, thanh âm thanh thúy, truyền khắp điện đường:
- Phục Hy hai trăm năm sau mới lại hiện thân, lệnh cho ta tạm thời chấp chưởng Tổ Đình. Trong thời gian hai trăm năm này, hết thảy binh quyền của Tổ Đình sẽ do ta chưởng quản!
Dưới đường nhất thời một mảnh xôn xao.
Âm Phần Huyên khẽ nhíu mày, nói với Vân Quyển Thư:
- Vân Quân sư, lời ấy là thật sao?
Vân Quyển Thư nói:
- Nương nương, lời ấy là thật!
Kim Hà Hề chau mày nói:
- Nơi này là cơ nghiệp của tướng công, sao tướng công không giao lại cho chúng ta, mà lại giao cho Tư Mệnh tỷ tỷ? Tư Mệnh tỷ tỷ không nên hiểu lầm! Chỉ là chúng ta ngày thường thân cận với tướng công hơn một chút, cho nên mới có nghi ngờ này!
Tư Mệnh lạnh nhạt nói:
- Bởi vì ta là Chủ mẫu, cũng là Phục Hy, cho nên hắn mới giao cho ta chưởng khống đại cục. Từ không chưởng binh! Tâm địa các ngươi quá nhân từ, giao Tổ Đình cho bất luận kẻ nào trong các ngươi cũng khó có thể bảo trụ được. Chỉ có ta mới có thể bảo trụ được Tổ Đình. Táng Linh, ngươi tới nói chuyện!
Táng Linh Thần Vương khom người nói:
- Chủ công muốn bế quan hai trăm năm, giao Tổ Đình lại cho Tư Mệnh Chủ mẫu cũng là ý của Chủ công, chuyện này Quân sư Mặc Ẩn cũng biết. Tư Mệnh Chủ mẫu thân mang Thánh thai, là con thứ chín của Chủ công. Ít ngày nữa Quân sư Mặc Ẩn sẽ trở về, cũng sẽ ủng hộ Tư Mệnh Chủ mẫu lên nắm quyền!
Dưới đường nhất thời một mảnh oanh động.
Một lúc sau, Âm Phần Huyên chậm rãi nói:
- Nếu đã như vậy, trên dưới Âm Khang thị tự nhiên sẽ toàn lực ủng hộ Tư Mệnh tỷ tỷ!
Sau khi nàng lên tiếng, thanh âm nghị luận dưới đường dần dần bình ổn trở lại. Kim Hà Hề gật đầu, nói:
- Ta nghe Huyên nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Kim Ô thị cũng sẽ mặc cho Tư Mệnh tỷ tỷ điều khiển!
Quân Tư Tà đẩy Hoa Thiến Mân một cái, Hoa Thiến Mân nhấp nháy cặp mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ta không có ý kiến a!
Yêu Tinh Nhi của Thiên Yêu thị thoáng chần chừ một chút, miễn cưỡng khó khăn nói:
- Nếu chư vị tỷ tỷ đều đã tán thành, vậy thiếp thân cũng sẽ không phản đối!
Đám Chủ soái của sáu mươi bốn tòa Thần thành tám quan nhao nhao gật đầu. Đám người Hiên Viên và Phù Lê, Phù Kỳ Chi của Tinh Hồng Bảo cũng chỉ đành gật đầu.
Tư Mệnh nắm giữ đại quyền, lập tức hạ lệnh, mệnh lệnh sáu mươi bốn tòa Thần thành tám quan co cụm quân lực lại, di chuyển sáu mươi bốn tòa Thần thành và tám tòa hùng quan tới Tinh vực phụ cận Tổ Đình, bỏ qua tuyệt đại bộ phận lãnh địa. Chư tướng trên dưới lại là một mảnh xôn xao. Nhưng Chủ mẫu có lệnh, không thể không theo, chỉ là trong lòng ai nấy đều có một chút oán niệm. Vân Quyển Thư và Thiên Ti nương nương toàn lực điều động, duy trì quân tâm các quân, cuối cùng mới miễn cưỡng đàn áp xuống.
Tiếp theo, Tư Mệnh lại lệnh cho thủ quân tám tòa Thần thành của Thông Thiên Tinh Lộ rút về, quay về Tổ Đình, lại dẫn phát lên chỉ trích không nhỏ. Thiên Ti nương nương nỗ lực điều giải nhân quả, cuối cùng cũng không tạo thành đại loạn.
Đám nương nương bọn Âm Phần Huyên, Kim Hà Hề cũng có chút không hiểu, trong lòng có chút oán trách. Kim Hà Hề triệu tập các vị nương nương tới nghị sự, nói:
- Huyên tỷ tỷ, phu quân thật không dễ dàng mới mở ra một chỗ đặt chân trong Vũ trụ Cổ lão, hiện tại Tư Mệnh chủ sự, lại vứt đi gần như chín thành cơ nghiệp của phu quân. Theo như ta thấy, cần phải đoạt quyền của nàng, trục xuất nàng, tránh cho nàng cũng vứt mất luôn một thành cơ nghiệp còn lại!
Các vị nương nương nhao nhao gật đầu.
Âm Phần Huyên suy tư trong chốc lát, nói:
- Các ngươi không nên hành động khinh xuất! Để ta tự mình đi gặp nàng, tra hỏi một phen mới lại quyết định!
o0o
Âm Phần Huyên chủ động tới gặp Tư Mệnh. Lúc này, Tư Mệnh đang có chút nôn nghén, nhìn thấy nàng vừa tới, vội vàng chỉnh lý dung nhan, vung tay để cho thị nữ lui xuống, nói:
- Huyên tỷ tỷ, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, ngươi cuối cùng cũng đã tới!
Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:
- Ngươi đang có thai trong người, lại còn phải Nam chinh Bắc chiến khắp nơi, thật sự là làm khó ngươi rồi! Ngươi hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng, không cần vất cả như vậy!
- Thân quá khứ của Phục Hy đã chiến tử rồi!
Tư Mệnh đột nhiên nói. Âm Phần Huyên nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Tư Mệnh tiếp tục nói:
- Chân thân của hắn đã đi tới tương lai hai trăm năm sau, trong vòng hai trăm năm này tuyệt sẽ không lại xuất hiện. Hiện tại Tổ Đình trống rỗng, tất có đại kiếp nạn sắp tới. Hiện tại ta thật hận không thể để cho hài tử này vĩnh viễn cũng không cần sinh ra, toàn tâm toàn ý vượt qua trận đại kiếp này. Bất quá, cho dù ta phong ấn hắn cũng không thể phong ấn quá lâu, nhiều nhất chỉ có thể lùi lại sáu mươi, bảy mươi năm, cuối cùng hắn cũng phải xuất thế!
Trong lòng Âm Phần Huyên đại chấn, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta minh bạch rồi! Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ toàn lực giúp ngươi! Hài tử này, ngươi không nên ủy khuất hắn…
- Ta sẽ không ủy khuất hắn!
Sắc mặt Tư Mệnh bình tĩnh:
- Nếu ta thua rồi, chết rồi, hắn sẽ là Phục Hy còn lại duy nhất trong thời gian hai trăm năm này, kế thừa trọng trách. Đây là trách nhiệm mà hắn đã định trước phải gánh lấy!