- Năm xưa, sau khi nghe nói Hắc Đế đã thôn phệ đệ đệ của hắn, trong lòng ta lo lắng gần chết, lo lắng đại huynh sẽ ăn tươi ta. Bất quá, về sau ta đột nhiên nghĩ tới, thay vì đợi đại huynh ta ăn tươi, sao ta lại không ăn tươi hắn chứ?
Trong lòng Táng Linh Thần Vương có một loại cảm giác cường liệt nghĩ muốn nói ra hết thảy mọi thứ. Những thành tựu mà chính mình làm ra này, nếu không nói cho người khác biết, ở đâu ra cảm giác thành tựu chứ?
Hắn đặt mảnh lá dây leo kia lên trên bộ vị thiếu sót của hư ảnh gốc thanh đằng kia, miệng vẫn tiếp tục nói với Chung Nhạc:
- Ta dùng đám Huyết Linh Đan này tu bổ Thánh địa Táng Thiên, cũng không phải là vì đại huynh ta, mà là vì chính bản thân ta. Phục Mân Đạo Tôn đã đánh nát nơi này, ngay cả ta có chết rồi cũng không thể phục sinh trở lại, cho nên ta mới trăm cay ngàn đắng luyện chế ra Huyết Linh Đan, nỗ lực chữa trị nơi này. Bất quá, mặc dù chữa trị nơi này, nhưng ta cũng sẽ không chữa trị đại đạo sinh ra đại huynh ta, chỉ chữa trị đại đạo sinh ra ta. Cứ như vậy, ta sẽ có thể phục sinh!
Mảnh lá dây leo kia vừa rơi xuống trên gốc thanh đằng, kịch biến nhất thời phát sinh. Chỉ thấy từng đạo từng đạo linh quang nhanh chóng phóng vọt về phía gốc thanh đằng cắm rễ trên đại não linh quang này. Mỗi một hạt ánh sáng đều là một khỏa Tinh cầu, va chạm với nhau phát ra thanh âm va chạm đinh đinh đang đang, vô cùng vui tai.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Táng Linh Thần Vương bởi vì quá mừng rỡ, đã bị linh quang chiếu rọi lộ ra vẻ tham lam dữ tợn, vui sướng cười lớn, nói:
- Linh căn thứ chín tên là Luân Hồi Đằng! Nó vẫn luôn bảo vệ ý thức của đại huynh ta. Phần rễ của Luân Hồi Đằng đã biến thành hình thái đại não của hắn, bảo tồn ý thức của hắn trong thân thể chính mình. Phục Mân Đạo Tôn cũng không có triệt để hủy diệt Linh căn thứ chín. Luân Hồi Đằng chính là Linh căn do thiên địa sinh ra, rất khó hủy diệt. Mà ta sau khi đạt được Luân Hồi Đằng, sẽ có thể hấp thu ý thức của đại huynh ta, hết thảy đạo hạnh của hắn toàn bộ đều sẽ thuộc về ta! Ngươi nói xem, sau khi ta hấp thu được đại huynh ta, ta sẽ có thể trở thành tồn tại gần Đạo Thần nhất đương kim thế gian hay không?
- Nếu ngươi hấp thu xong Táng Địa Thần Vương, lại bổ toàn Thánh địa Táng Thiên, như vậy thực lực của ngươi sẽ có thể ngang vai ngang vế với Thần Vương Thái Cổ rồi!
Sắc mặt Chung Nhạc nghiêm nghị, ngẩng đầu quan sát đám linh quang đang nhanh chóng vọt tới, đột nhiên nghiêm giọng nói:
- Táng Linh, ngươi có nhìn thấy bốn cây Thiên dược kia hay không? Chính là bốn cây Thiên dược ẩn giấu trong linh quang kia. Đó là hậu thủ mà Thiên lưu lại trong Linh căn thứ chín. Bốn cây Thiên dược kia chính là trở ngại để ngươi không thể đạt được Luân Hồi Đằng! Chỉ cần bốn cây Thiên dược này còn tồn tại, ngươi căn bản không có khả năng đạt được Luân Hồi Đằng!
Táng Linh Thần Vương vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy trong linh quang có bốn cây Thiên dược đang thuận theo dòng linh quang vọt tới, rất nhanh đã đi tới phụ cận gốc thanh đằng, khuôn mặt không khỏi trở nên dữ tợn, vươn tay chụp về phía bốn cây Thiên dược kia, cười lạnh nói:
- Thiên sao? Chỉ là một tên vãn bối mà thôi! Tiểu tử này bất quá chỉ là Tiên Thiên Thần Ma do chúng sinh tế tự sinh ra. Mà chúng sinh lại là sinh vật do Tiên Thiên Thần Ma thiên địa sinh ra chúng ta sáng tạo ra! Hắn còn có thể tranh với ta sao?
Bàn tay hắn vươn vào trong dòng linh quang, chụp lấy bốn cây Thiên dược kia. Bất quá, hắn lại bắt hụt. Bốn cây Thiên dược kia giống như không phải thực chất vậy, một hơi xuyên qua lòng bàn tay hắn, rơi thẳng lên trên Luân Hồi Đằng.
Trên gốc thanh đằng này nhất thời đã có thêm bốn đóa hoa, lộ ra vô cùng kiều diễm.
Táng Linh Thần Vương vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn ngắt bốn đóa hoa này xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngắt xuống được.
Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói:
- Táng Linh Thần Vương, ta kính nể mưu lược của ngươi! Bất quá, đây chính là hậu thủ của Thiên. Thiên mặc dù là hậu bối của ngươi, nhưng thực lực của hắn lại là cấp bậc Đạo Thần, ngươi hiện tại còn xa xa không bằng hắn. Ngươi tiến hành phục sinh Luân Hồi Đằng, chỉ là may áo cưới cho hắn mà thôi. Nếu muốn hái bốn đóa hoa này xuống, ta thật ra là có biện pháp!
Táng Linh Thần Vương vội vàng nhìn về phía hắn, ngữ khí hung ác nói:
- Nếu biện pháp của ngươi khả thi, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng. Nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Môn đồ của Thiên, tên Hiếu Vô Kỵ kia, chính là người đại diện lần này do Thiên tuyển ra. Ngươi chỉ cần bắt giữ hắn, hắn tất nhiên sẽ có thể hái Thiên dược xuống. Đã không còn bốn cây Thiên dược này, ngươi mới có thể triệt để chưởng khống Luân Hồi Đằng!
Trong lòng Táng Linh Thần Vương khẽ động, lập tức xuất thủ, trấn áp hết thảy toàn bộ Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, khiến cho Bí cảnh Nguyên thần của hắn không thể nào mở ra. Chính là lo lắng chính mình sau khi rời khỏi đại não linh quang, Chung Nhạc sẽ nhân cơ hội cướp đi Luân Hồi Đằng.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta là tu vi cảnh giới gì, còn có thể chạy ra khỏi sự chưởng khống của ngươi sao? Táng Linh Thần Vương, ngươi không khỏi quá cẩn thận rồi a?
Táng Linh Thần Vương phóng người nhảy xuống khỏi đại não linh quang, lao thẳng về phía Phong Vô Kỵ, cười lạnh nói:
- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Ta cũng không yên tâm tiểu tử ngươi!
Bên dưới, Tương Vương đang một mình lực kháng ba tôn Thái Cổ Thần Vương, cộng thêm đám tồn tại mạnh mẽ bọn Táng Đế, Thần Thông Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương, khiến cho Tương Vương mình đầy thương tích, khó có thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa.
Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt cao giọng nói:
- Táng Linh Thần Vương, nếu Tương Vương chết rồi, ngươi cũng khó có thể đoạt được Linh căn!
Trong lòng Táng Linh Thần Vương khẽ động, vội vàng công kích về phía đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Tà Đế, hóa giải nguy cơ của Tương Vương.
Hắn vừa mới xông vào chiến trường, trong lòng lập tức thầm kêu một tiếng không xong. Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương, Táng Đế và Tam Linh Thiên Vương lập tức quấn lấy hắn. Cho dù hắn chính là Ma Đế trong Tiên Thiên Thần, nhưng cũng khó có thể đồng thời đối kháng với nhiều tồn tại cường hoành như vậy.
Táng Linh Thần Vương chân trước mới vừa đi, bàn tay Chung Nhạc cũng đã lập tức dán lên trên đại não linh quang, thần thức ba động, nói:
- Táng Địa Thần Vương, ý thức của ngươi hẳn là vẫn chưa tiêu tán a? Đệ đệ Táng Linh của ngươi nghĩ muốn ăn tươi ngươi, ngươi có biện pháp gì không?
Bất Diệt Thần Thức của hắn ẩn giấu trong Thức hải, mà Táng Linh Thần Vương chỉ phong ấn Bí cảnh Nguyên thần của hắn, hắn vẫn còn có thể điều động thần thức.
Trong đại não linh quang, một cỗ ý thức cổ lão mà đáng sợ chợt tỉnh lại. Đối diện với cỗ ý thức đáng sợ này, Chung Nhạc lập tức cảm giác được ý thức của chính mình trở nên vô cùng nhỏ bé.
Trước mắt hắn đã không còn bất kỳ màu sắc nào khác, chỉ còn lại có ý thức Thần Vương hạo hãn mà thâm thúy, phảng phất như có một khuôn mặt to lớn khôn cùng đã che khuất hết thảy quang mang. Sau đó, một cặp mắt thật lớn trong bóng tối từ từ mở ra. Ý thức của Chung Nhạc đối diện với cỗ ý thức khổng lồ này, phảng phất như là một hạt bụi nhỏ bám trên chóp mũi của hắn vậy.
Ý thức của Táng Địa Thần Vương đã sống lại!
- Phục Hy! Ta chán ghét nhất chính là Phục Hy! Bất quá, ngươi có chủ ý gì?
Trong đại não linh quang, ý thức của Táng Địa Thần Vương ầm ầm ba động, nói:
- Các phương thế lực đều muốn cướp đoạt Linh căn của ta, mà ta vẫn chưa phục sinh, sức trói gà không chặt, ngươi có thể có bản lãnh gì khiến cho ta phục sinh chứ? Nếu ngươi có thể giúp ta phục sinh, ta sẽ hóa giải hết thảy ân oán nhân quả với Phục Hy các ngươi, tuyệt sẽ không trả thù!
Chung Nhạc nói:
- Ngươi có thể hái bốn đóa hoa kia xuống không?
Ý thức của Táng Địa Thần Vương giống như nộ hải dâng trào, kinh thiên động địa:
- Có thể! Luân Hồi Đằng là đồ vật của ta, sớm đã tương liên với tính mạng của ta. Thiên bất quá chỉ là một tên tiểu nhi, chẳng qua là dùng máu huyết của chính mình xâm nhiễm Linh căn của ta mà thôi! Ta có thể hái bọn chúng xuống, ngươi làm sao khiến cho ta phục sinh?
Ngữ khí Chung Nhạc kiên quyết nói:
- Đưa bốn cây Thiên dược kia cho ta, ta sẽ dùng Đạo ngữ Phục Sinh tiến hành phục sinh ngươi!