- Tiểu quỷ Phục Hy thị này quả nhiên đã bày ra bẫy rập, chờ ta tự chui đầu vào lưới. May mà có tên ngu ngốc Táng Linh kia dò đường…
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được hai cỗ khí tức khác, trong lòng không khỏi cười lạnh:
- Hai tên khốn kiếp Tà Đế, Thần Đế cũng đang ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi tên ngu ngốc Táng Linh kia đi dò đường. Hai tên gia hỏa cáo già này…
Ba tôn Thần Vương Thái Cổ bọn họ thình lình đều đang chờ đợi ở phụ cận Tinh vực Tổ Đình, chuẩn bị cướp đoạt Linh căn thứ chín Luân Hồi Đằng. Chỉ là so với Táng Linh Thần Vương, sự kiên trì của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Táng Linh Thần Vương thân rơi vào trong Tổ Đình, trong lòng kinh hãi, vội vàng bay thẳng lên không trung, nỗ lực bay ra Tổ Đình. Cũng trong nháy mắt hắn bay lên không trung, một cỗ uy năng bàng đại đột nhiên đánh tới, đó là Phong cấm của Tổ Đình đã bị hắn dẫn động.
Hơn mười loại đại đạo Đế cấp tổ hợp, biến thành một chiếc khóa lớn. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Táng Linh Thần Vương nhất thời cảm giác không ổn, không gian mênh mang đã bị chiếc khóa lớn này khóa chết.
Hết thảy thần thông Không Gian đều bị khóa lại, không thể xuyên toa không gian.
Không chỉ như vậy, hắn nghe được Bí cảnh to to nhỏ nhỏ trong cơ thể chính mình vang lên thanh âm răng rắc răng rắc. Phảng phất như trong cơ thể hắn trong lúc bất chợt đã có thêm vô số chiếc khóa lớn, đã khóa lại hết thảy toàn bộ Bí cảnh trong cơ thể hắn.
- Ta chính là Thần Vương, Tiên Thiên Thần Vương sinh ra trong Luân Hồi Táng Khu, tồn tại bất lão bất tử bất diệt! Ta dung hợp ký ức của Táng Linh Táng Địa, Luân Hồi bất diệt, ta bất tử bất lão! Muốn khóa lại một thân đạo pháp thần thông của ta? Chính là nằm mơ!
Táng Linh Thần Vương không ngừng quát lớn, dốc hết khả năng thôi động đại đạo của bản thân. Lại nghe thanh âm răng rắc răng rắc khóa lại trong cơ thể kia càng lúc càng dày đặc. Thần thông của chính mình, đại đạo của chính mình có khả năng sử dụng càng lúc càng nhỏ, trên trán không khỏi tuôn chảy mồ hôi lạnh cuồn cuộn.
Phong cấm trong Tổ Đình thật sự quá mức quỷ dị, nếu hết thảy tu vi và đại đạo của hắn đều bị khóa lại, chẳng phải là sẽ bị đánh trở về trạng thái lúc mới sinh ra sao?
Thần Vương Viễn Cổ đẳng cấp như hắn mặc dù mới sinh ra đã cực kỳ thần thánh, nhưng lúc mới sinh ra tu vi thực lực cũng không cao tới đâu, bị khóa lại tu vi và đại đạo, liền chỉ còn một con đường chết.
- Ta sẽ không chết ở nơi này! Ta đã dung hợp ký ức của Táng Linh Táng Địa, tương đương với hai tôn Thần Vương hợp thể, chỉ một cái Tổ Đình nho nhỏ không làm gì được ta!
Hắn ra sức xông thẳng ra ngoài. Đột nhiên hắn chợt nghe được tiếng gió, đó là gió do hơn mười loại đại đạo Đế cấp tổ hợp lại hình thành, đang lúc thổi về phía hắn.
Thanh âm khóa lại trong cơ thể hắn đã càng lúc càng ít, vô số Bí cảnh trong cơ thể trên cơ bản cũng đều đã bị phong tỏa. Thời điểm ngọn gió này thổi tới lại là thông qua thất khiếu của hắn quán nhập vào, khiến cho hắn cảm giác được vô số Bí cảnh Tiên Thiên của chính mình ở trong ngọn gió này tan rã, đại đạo cũng bị ngọn gió này thổi cho tan rã.
Trong thân thể hắn có vô số máu tươi đang chảy ra.
Bên ngoài thân thể Táng Linh Thần Vương có máu tươi lẫn theo mồ hôi chảy xuống. Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác được hơn mười cỗ lực lượng bàng đại phong tỏa toàn thân hắn. Hơn nữa, sát trận càng đáng sợ hơn đang lúc bắt đầu khởi động.
Thân thể Táng Linh Thần Vương đứng yên tại chỗ, ngay cả cử động một cái cũng không dám, lo lắng dẫn tới càng nhiều công kích hơn.
Bất động thì có thể, chỉ cần động một cái sẽ liền dẫn tới càng nhiều công kích hơn.
Hiển nhiên, Chung Nhạc vẫn chưa thôi động sát động của Tổ Đình, mà chỉ khiến cho sát trận bị động đối phó với địch. Chỉ cần hắn cử động một cái, sẽ liền dẫn tới càng nhiều biến hóa hơn.
Đây là một đường sinh cơ mà Chung Nhạc đã cố tình để lại cho hắn.
Đáng sợ nhất ngược lại cũng không phải là tòa đệ nhất sát trận từ cỗ chí kim này. Đáng sợ nhất là một sự tình mà hắn đã nghĩ ra, đó chính là Luân Hồi Táng Khu, Tiên Thiên Thánh Địa sinh ra hắn, lúc này đã vỡ nát.
Chính là đã bị Phục Mân Đạo Tôn đánh nát. Lần trước hắn nỗ lực chữa trị Thánh địa Táng khu, nhưng lại một lần nữa bị hủy dưới thần thông của Phục Mân Đạo Tôn.
Nói cách khác, nếu hiện tại hắn chết trong Tổ Đình, vậy thì thật là sẽ chết rồi.
- Thiên Thừa Tướng, ta phục rồi! Linh căn thứ chín là của ngươi rồi! Mau mở ra sát trận, để cho ta ra ngoài ra!
Thanh âm Táng Linh Thần Vương khàn khàn, lớn tiếng nói.
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Thật ngu ngốc! Ta không giết ngươi há chỉ là vì để cho ngươi từ bỏ Linh căn thứ chín đơn giản như vậy? Đợi ngươi minh bạch ta là muốn cái gì, lại mới giải cứu ngươi a!
Hắn tiếp tục kiểm tra Phong Hoài Ngọc ở trong Cấm khu do chính mình bày ra làm cách nào sử dụng tài trí thông minh để quá quan. Phong Hoài Ngọc bị Phong Hiếu Trung quán thâu quá nhiều tri thức mà bản thân hắn không thể lĩnh ngộ được. Những thứ này cần bản thân hắn tự mình đi cảm ngộ, bằng không sẽ khó có thể thành tài.
Mà những Cấm khu hắn bày ra cho Phong Hoài Ngọc, chính là cần phải sử dụng những kiến thức này mới có thể phá quan, dẫn dắt Phong Hoài Ngọc đạt được càng nhiều cảm ngộ.
Táng Linh Thần Vương đứng sững người tại chỗ, huyết dịch trên người vẫn đang róc rách chảy xuống, dốc hết khả năng đối kháng cơn gió kia.
Đệ nhất sát trận từ cổ chí kim chỉ mới diễn sinh ra hai loại biến hóa, đã khiến cho hắn rơi vào tử cục, không thể thoát thân. Mà nếu uy năng của tòa đệ nhất sát trận này hoàn toàn thôi động, sẽ có ức vạn loại biến hóa.
Chung Nhạc đối với Táng Linh Thần Vương chẳng chút quan tâm, vừa chỉ dạy Phong Hoài Ngọc, vừa lấy ra cái hộp vuông mà Mục Tiên Thiên khiến cho hắn giao cho Tiên Thiên Tà Đế, chậm rãi nghiên cứu.
Phong ấn bên trong cái hộp vuông chính là một khỏa nhãn cầu của Hắc Đế, mà bên ngoài hộp vuông chính là phong ấn của Tiên Thiên Tà Đế. Tiên Thiên Tà Đế và Mục Tiên Thiên đã đạt thành hiệp nghị, ám toán Hắc Đế, phong ấn khỏa nhãn cầu này của hắn.
Chung Nhạc khẽ chơi đùa cái hộp vuông, nỗ lực mở phong ấn ra, lấy khỏa nhãn cầu của Hắc Đế từ trong hộp ra. Bất quá, phong ấn của Tiên Thiên Tà Đế thật sự cường đại, với bản lĩnh của hắn còn không cách nào phá giải Phong ấn của Tiên Thiên Tà Đế.
- Hóa ra là một tên Phục Hy!
Khỏa nhãn cầu đen như mực kia lăn tròn tới lui trong cái hộp vuông, ánh mắt rơi xuống trên người Chung Nhạc, tinh tế quan sát hắn. Đột nhiên, trong khỏa nhãn cầu phát ra một đạo thanh âm khàn khàn, cười hắc hắc, nói:
- Đáng thương! Đáng thương! Đồ nhi kia của ta xem trọng ngươi như thế, lại không ngờ đã nuôi dưỡng một tên Phục Hy bên cạnh chính mình! Thật là nuôi hổ thành họa mà! Nàng phụng mệnh trấn áp toàn bộ Phục Hy trên thế gian, quản khống Nhân Tộc, kết quả là Phục Hy lại ẩn núp ngay bên cạnh nàng, mà nàng vậy mà không hề phát giác!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hiện tại Mục Tiên Thiên đã biết rõ ta chính là Phục Hy! Bất quá, nàng còn cần uy vọng của ta để chưởng khống thiên hạ, cho nên nàng không sẽ chủ động trở mặt với ta. Mãi tới khi nàng cảm thấy nàng có thể triệt để nắm giữ Tinh vực Tử Vi, mới là thời điểm nàng trở mặt với ta!
Thanh âm trong khỏa nhãn cầu kia tiếp tục nói:
- Ngươi có thể còn sống cho tới bây giờ, nhất định là chuyện tốt do đám ngu ngốc Tà Đế, Ma Đế, Nguyên Nha… kia làm ra! Những năm qua ta bế quan không ra, không ngờ bọn họ đã nuôi lớn một tên Phục Hy! Quả nhiên là to gan lớn mật, tùy tiện làm bậy mà!
Trong thanh âm của hắn ẩn chứa một chút tức giận. Hắn mới là Chúa tể của vũ trụ, không ngờ đám người Tiên Thiên Tà Đế, Nguyên Nha Thần Vương lại trong thời gian hắn bế quan làm ra những động tác nhỏ này, nghĩ muốn bồi dưỡng ra một tên Phục Hy, sau đó mới thu gặt.
Hắn nhìn thấy Chung Nhạc, liền biết rõ tính toán của đám Thần Vương Thái Cổ bọn Tiên Thiên Tà Đế, Nguyên Nha Thần Vương này. Đám Thần Vương Thái Cổ bọn Tiên Thiên Tà Đế, Nguyên Nha Thần Vương hiển nhiên đã sớm biết sự tồn tại Chung Nhạc, chẳng những không thống hạ sát thủ, trái lại chỉ mong sao Chung Nhạc trưởng thành lên, để cho bọn họ thu gặt.