Nếu hắn có thể đánh chết Đại Tư Mệnh, trừ đi toàn bộ Chư Thần, sẽ có thể phá giải biến hóa đầu tiên của cửa ải đầu tiên, nhưng phía sau còn có vô cùng vô tận biến hóa đang chờ đợi hắn, vô cùng vô tận dằn vặt đang chờ đợi hắn.
Hơn nữa, thời gian trong Thời Không Vô Cực có chút quỷ dị. Đối với đám người Chung Nhạc, thời gian bên trong trôi qua cực nhanh, một khoảnh khắc mấy ngàn tuế nguyệt, mà đối với Hắc Đế, thời gian bên trong lại hoàn toàn bình thường.
Hắn sẽ trong Thời Không Cầu kinh lịch tuế nguyệt khôn cùng, Luân Hồi vô tận, vô số cực khổ dằn vặt, sẽ chết một lần lại một lần.
- Sư huynh, hiện tại ngươi đã có thể mang hắn ra khỏi Cấm khu Thời Không này rồi!
Chung Nhạc đưa Thời Không Cầu cho Phong Hiếu Trung. Hắc Đế trong này là Hắc Đế của mười vạn năm trước, còn có chênh lệch không nhỏ so với Hắc Đế hiện tại.
Phong Hiếu Trung thu hồi Thời Không Cầu. Hắc Đế của mười vạn năm trước đã cực kỳ cường đại, đã tu thành Lục Đạo Luân Hồi, trên nhiều phương diện đều có tạo nghệ kinh người, ví dụ như Vũ Thanh Trụ Quang, ví dụ như nguyền rủa huyết mạch… thành tựu của hắn đều có thể xưng là kinh người.
Hắc Đế hiện tại đã gần như tiếp cận Đạo Thần, có thể nói chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể lột bỏ Cấu thân, Hắc Đế quá khứ căn bản không thể so sánh. Bất quá, từ trên người Hắc Đế quá khứ, tuyệt đối có thể suy tính ra Hắc Đế hiện tại đã tu luyện tới trình độ nào, rất có trợ giúp đối với việc bọn họ trừ đi Hắc Đế hiện tại.
- Đám người bọn họ đã bị tiếp dẫn tới Cấm khu Thời Không thứ sáu, chúng ta không thể chạy qua được. Cấm khu Thời Không thứ sáu đã biến mất rồi, hẳn là đã trở về Đạo Giới!
Từng gã từng gã Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, nói:
- Chúng ta không thể tiến vào Đạo Giới, trừ phi ta tiến hành giải khai phong ấn phàm huyết. Không biết toàn bộ ta đồng thời giải khai phong ấn, sẽ có thể bị kéo vào trong Cấm khu Thời Không thứ sáu hay không?
Toàn bộ Thân tương lai của hắn đều là trong một đoạn thời gian ba ngày, bị hắn lấy ra. Những Thân tương lai này cũng đều ở trong một đoạn Thời Không độc lập, bị thần thông Luân Hồi cắt đứt liên hệ với bản thể hắn. Bất quá, lúc đó Chung Nhạc vẫn chưa giải khai phong ấn phàm huyết, bởi vậy những Thân tương lai này của hắn cũng chưa giải khai phong ấn phàm huyết.
Hiện tại, bản thể đám người Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đã tiến vào Cấm khu Thời Không thứ sáu, các Thân tương lai muốn tiến vào, chỉ có con đường giải khai phong ấn phàm huyết này là có thể đi.
Bất quá, Cấm khu Thời Không thứ năm đã tiêu tan, bọn họ còn có thể bị tiếp dẫn tới Cấm khu Thời Không thứ sáu hay không, Chung Nhạc cũng không dám khẳng định.
- Đạo Giới… Có thể thử một lần a!
Ánh mắt Phong Hiếu Trung chớp động, nói:
- Ta đối với Đạo Giới cũng cực kỳ hứng thú. Bất quá, nhằm để ổn thỏa, ngươi cần lưu lại một gã Thân tương lai!
- Lưu lại một gã Thân tương lai?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, nhất thời tỉnh ngộ lại. Cấm khu Thời Không thứ sáu biến mất, nói rõ nó đã quay trở lại Đạo Giới. Nhưng nếu tất cả bọn họ bị nhốt trong Đạo Giới không thể đi ra, vậy gã Thân tương lai lưu lại này sẽ có thể giải khai phong ấn phàm huyết, khiến cho Cấm khu Thời Không thứ sáu một lần nữa xuất hiện trong Lục Đạo Giới.
Cứ như vậy, Cấm khu Thời Không thứ sáu chính là một cầu nối và thông đạo có thể để cho bọn họ rời khỏi Đạo Giới.
- Sư huynh suy nghĩ không sai!
Chung Nhạc nhanh chóng nói:
- Ngươi cũng phải lưu lại một gã Thân tương lai! Nếu tất cả chúng ta không trở về được, còn cần ngươi giải khai phong ấn Thần huyết Phục Hy, nói không chừng còn có cơ hội!
Phong Hiếu Trung gật đầu, hai người đều tự lưu lại một gã Thân tương lai. Chung Nhạc nói:
- Trước thời hạn ba ngày, bất luận có thành công hay không, đều nhất định phải giải khai phong ấn phàm huyết!
Hơn hai vạn gã Chung Nhạc đồng thời giải phong. Thời không đột nhiên chấn động, Cấm khu Thời Không thứ sáu một lần nữa xuất hiện, truyền tới hấp lực khủng bố, kéo vô số Chung Nhạc về phía Cấm khu Thời Không thứ sáu.
- Ta đã biết kẻ bày ra Cấm khu Thời Không thứ sáu là ai rồi!
Một gã Chung Nhạc đột nhiên cao giọng nói:
- Từ trước tới nay, chưa từng có ai phá giải được đại thần thông của hắn, chính là đại thần thông ngay cả Tiên Thiên Thần Ma cũng có thể gạt bỏ! Thiên và Lôi Trạch đại nhân bọn họ sợ rằng có chút không ổn!
Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời căng buồm, chở theo từng gã từng gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung bay thẳng về phía Cấm khu Thời Không thứ sáu.
Mà ở sau lưng bọn họ còn lưu lại một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, trên thuyền có một gã Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung. Hai người ngồi xếp bằng ở đó, lẳng lặng chờ đợi.
o0o
Cấm khu Thời Không thứ sáu…
Một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên xuất hiện. Trên đầu thuyền, sắc mặt đám người Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung, Lôi Trạch, Thần Hậu, Tương Vương, Thiên, Càn Đô, Mẫu Hoàng và Táng Linh khẩn trương, đảo mắt quan sát bốn phía. Ánh mắt đám người không khỏi dại ra.
- Đây chính là Đạo Giới sao?
Lôi Trạch Cổ Thần cảm thụ được khí tức đại đạo vô cùng tinh túy. Ngay cả Tiên Thiên Quả Thụ trong tay hắn cũng cành lá chập chờn, hấp thu năng lượng trong Cấm khu Thời Không thứ sáu này. Nhưng một màn trước mắt thật sự khiến cho hắn không thể tiếp nhận.
Lôi Trạch Cổ Thần lẩm bẩm:
- Nơi này không phải là Đạo Giới chân chính! Đạo Giới không có khả năng là như vậy! Tuyệt đối không có khả năng… Ta từng nhìn thấy qua Đạo Giới chân chính! Tuyệt đối không có khả năng là cái dạng này!
Ngay cả Thiên cũng thất hồn lạc phách, bộ dạng như cha mẹ chết, không ngừng lẩm bẩm:
- Đây không phải là Đạo Giới! Tuyệt đối không phải! Nơi này chỉ là Cấm khu Thời Không thứ sáu… Ta từng nhìn thấy qua hư ảnh của Đạo Giới, đó là địa phương hoàn mỹ chân chính, là địa phương khiến cho toàn bộ tồn tại đều hướng tới! Tuyệt đối không có khả năng có những tỳ vết này!
Thần Hậu nương nương cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta đã sớm nghi ngờ Đạo Giới là một âm mưu, hiện tại xem qua, quả nhiên là như vậy!
Tương Vương rụt đầu một cái, lẩm bẩm:
- Đây là Đạo Giới sao? So với ta khai thiên thất bại còn tàn phá suy tàn hơn…
Mẫu Hoàng Đại Đế đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại là thất vọng, cười hắc hắc, nói:
- Đây chính là Đạo Giới mà vô số Thần Nhân vẫn luôn ước ao hướng tới sao? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa! Quả thật buồn cười a!