Mà tán cây thì do vô số lá cây cùng với từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả cấu thành, quả nhiên là Thần hà vạn đạo, tường vân tầng tầng, đồ sộ chói mắt.
Chung Nhạc quan sát bốn phía, không khỏi thoáng ngẩn người. Nơi này ngoại trừ hắn ra chính là cây Tiên Thiên Thần Thụ này, không có bất kỳ vật gì khác nữa, cũng không có người nào khác, vậy khảo nghiệm của trọng thiên thứ tám mươi mốt này lại là cái gì?
Đột nhiên, sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân. Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên Lôi Trạch vậy mà cũng đi lên tầng trọng thiên này, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, bình tĩnh nói:
- Đây là Thành Đạo Chi Thụ của ta, cũng là Thần binh của ta! Ta đã từng dùng nó chinh chiến qua thời kỳ tuế nguyệt hắc ám. Nhưng sau khi tuế nguyệt hắc ám trôi qua, ta đã không có cơ hội sử dụng nó nữa rồi!
Trong lòng Chung Nhạc ngơ ngẩn, hỏi:
- Vì sao?
- Không còn đối thủ có thể đánh một trận nữa!
Thiếu niên Lôi Trạch thở dài buồn bã, nói:
- Từ cổ chí kim cũng có không ít kẻ tài hoa xuất chúng, có thể ngang vai ngang vế với ta, thực lực thậm chí còn vượt qua ta nữa, nhưng lại không có kẻ nào sống được lâu hơn ta. Cừu gia trước đây của ta kẻ già thì già, kẻ chết thì chết. Ta ngồi xem từng đời từng đời thiên kiêu dần dần chết đi trong năm tháng tuế nguyệt. Vì vậy, cây Thần thụ này cũng chỉ có thể bị long đong ở đây!
Tiên Thiên Thần không có khái niệm tuế nguyệt. Cho dù hắn có kẻ thù, nhưng trong thời gian hắn đánh một giấc ngủ dài, cừu gia của hắn cũng đã chết già, không cần hắn phải xuất thủ nữa.
- Khảo nghiệm của trọng thiên thứ tám mươi mốt này là ta thay thế một vị tồn tại xuất thủ!
Khí tức thiếu niên Lôi Trạch đột nhiên đại biến, hoàn toàn bất đồng với khí tức mạnh mẽ quả đoán vừa rồi, thay vào đó là ma tính nặng nề, khủng bố vô biên, lạnh nhạt nói:
- Thần thông mà ta thi triển là thần thông của hắn. Chỉ cần ngươi có thể phá giải được, liền xem như là quá quan!
Thiếu niên Lôi Trạch không nói thêm gì nữa, ma tính càng lúc càng trầm trọng.
Sắc mặt Chung Nhạc kịch biến, nhất thời cảm thấy thiếu niên Lôi Trạch trước mắt phảng phất như không còn là một tôn Tiên Thiên Thần, mà là một tôn Tiên Thiên Ma Thần. Trong mắt hắn, thân thể thiếu niên Lôi Trạch càng lúc càng cao lớn, càng lúc càng vĩ ngạn, càng lúc càng không thể cân nhắc đo lường được.
- Chư Thiên Vô Đạo!
Thiếu niên Lôi Trạch vươn bàn tay ra, năm ngón tay mở rộng. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy hồn cũng trầm luân, thân cũng trầm luân, thần cũng trầm luân! Hết thảy Đồ đằng, hết thảy pháp lực, kể cả Nguyên thần, lực lượng nhục thân… của chính mình, hết thảy đều không thể sử dụng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng này vỗ về phía chính mình.
Chư Thiên Vô Đạo!
Đại đạo trong thiên địa phảng phất như mục nát, tiêu vong, không còn tồn tại nữa. Bất luận thần thông gì, bất luận đạo pháp gì, bản chất của nó đều là sự thể hiện của đại đạo thiên địa, cho nên uy lực mà thần thông, Hồn binh có được thật ra chính là uy lực của Đạo. Trong này thậm chí kể cả lực lượng của thân thể, cũng là một dạng thể hiện của Đạo.
Mà dưới một chưởng này của thiếu niên Lôi Trạch, đại đạo thiên địa không còn tồn tại, trì trì trệ trệ, không không minh minh. Toàn bộ đại đạo đều mục nát tiêu vong, ý nghĩa hết thảy mọi loại lực lượng đều biến mất, hết thảy đều không thể sử dụng.
Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn, nghĩ muốn liều mạng chống lại, nhưng làm sao cũng không thể chống lại được.
Hắn có một loại cảm giác vô lực sâu sắc, Đạo cũng không còn tồn tại, làm sao có thể phá giải?
Đột nhiên, một chưởng này chợt tiêu tán, toàn bộ áp lực không cánh mà bay. Chung Nhạc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt áo, giống như vừa mới từ trong nước đi lên vậy.
- Không sao chứ?
Thiếu niên Lôi Trạch hỏi.
Chung Nhạc muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại khàn khàn nói không nên lời, sau một lúc lâu mới có thể mở miệng nói chuyện:
- Chư Thiên Vô Đạo này làm sao phá giải được? Ngay cả Đạo cũng đều không có, làm sao phá giải chứ?
Thiếu niên Lôi Trạch xoay người bỏ đi, nhàn nhạt nói:
- Ngươi có thể hái một quả Tiên Thiên Đạo Quả!
Trong lòng Chung Nhạc ngơ ngẩn, cao giọng hỏi:
- Ta đã qua được cửa ải thứ tám mươi mốt sao?
Thiếu niên Lôi Trạch lắc đầu, nói:
- Không có! Quá quan, ngươi sẽ có thể hái toàn bộ Tiên Thiên Đạo Quả. Ngươi vẫn chưa thông qua cửa ải này, cho nên chỉ có thể hái một quả!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ. Nếu có thể phá giải Chư Thiên Vô Đạo, toàn bộ Tiên Thiên Đạo Quả đều sẽ thuộc về hắn sao?
Thiếu niên Lôi Trạch rời khỏi tầng trọng thiên thứ tám mươi mốt, thanh âm vẫn còn vang vọng:
- Hiện tại ta cho ngươi xem trước một chiêu này. Tương lai… nếu ngươi có thể sống tới tương lai, ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy một chiêu này, so với ta thi triển còn càng hoàn mỹ hơn, càng tuyệt vọng hơn!
Trong lòng Chung Nhạc không hiểu chút nào, đang định đuổi theo hỏi nguyên nhân. Hắn vừa mới đi tới sát biên giới Lôi Trạch, cúi người nhìn xuống, vội vàng dừng bước lại. Toàn bộ tám mươi tầng Lôi Trạch phía dưới vậy mà đều đã biến mất không thấy đâu nữa, vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có một tầng Lôi Trạch cuối cùng này. Mà thiếu niên Lôi Trạch tự nhiên cũng đã biến mất không thấy đâu.
- Tương lai ta sẽ gặp phải một chiêu này? Sẽ gặp phải tồn tại thi triển một chiêu này?
Chung Nhạc lắc lắc đầu, tạm gác những nghi hoặc xuống dưới đáy lòng, cất bước tiến về phía Tiên Thiên Thần Thụ, quan sát từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta nên hái quả Đạo Quả nào đây? Loại đại đạo Tiên Thiên nào thích hợp với ta nhất?
Đạo Quả trên Tiên Thiên Thần Thụ có tổng cộng chín mươi chín quả, là chín mươi chín loại đại đạo Tiên Thiên khác nhau, đều có chỗ kỳ diệu. Mỗi một loại, Chung Nhạc cũng đều muốn đạt được, nhưng hắn chỉ có thể hái một quả trong đó.
- Một khi hái quả Đạo Quả này xuống, sợ rằng tầng trọng thiên cuối cùng dưới chân ta này cũng sẽ theo đó biến mất, không có cơ hội tuyển chọn lần thứ hai!