Sắc mặt Mục Tiên Thiên khẽ biến. Nếu hắn chủ trì bá quan văn võ toàn triều cử hành Đại điển tế Thiên, chỉ là tuyên cáo với chúng sinh thiên hạ chính mình đã trở thành Thiên tử đơn giản như vậy, hắn ngược lại có thể bỏ qua cái mặt mũi này, không làm Thiên Hoàng Đế, mà làm Thiên tử.
Điểm sỉ nhục này đối với tồn tại vốn có hùng tâm tráng chí như nàng vậy cũng không tính là cái gì.
Nhưng Đại điển tế Thiên cũng không đơn giản như vậy. Mục đích của Thiên không đơn thuần là vì tuyên bố với vô số chúng sinh hắn là Thiên tử, mà Thiên còn có mục đích càng sâu hơn.
Nếu Thiên Đế tiến hành tế Thiên, sự trùng kích đối với vô số chúng sinh sẽ to lớn tới mức nào?
Sự trùng kích đối với các Thần Tộc, Ma Tộc sẽ to lớn tới mức nào?
Bọn họ nhất định sẽ mù quáng làm theo, bắt chước Thiên Đế tế Thiên!
Thiên tại mười vạn năm trước đã bị Đạo thương, tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hắn, có thể nào sẽ được lực lượng tế tự khoáng đạt như vậy chữa trị, khiến cho hắn khôi phục lại chiến lực Đạo Thần hay không?
Nếu là như vậy, ngoại trừ Đạo Thần ra, còn kẻ nào có thể chống lại Thiên nữa?
Mà đáng sợ nhất sợ rằng cũng không phải điểm này. Đáng sợ nhất chính là, nếu quả thật chính mình tế Thiên, chẳng phải là nói tất cả mọi thứ của chính mình đều sẽ bị Thiên cảm giác được sao?
Công pháp của chính mình, huyền bí của Bí cảnh thứ bảy của chính mình, sợ rằng đều sẽ không giữ lại chút nào bị Thiên cảm nhận được, phục chế lại, tương lai mình còn có tiền vốn gì có thể chống lại Thiên?
Không có thủ đoạn chống lại Thiên, chính mình chẳng phải là sẽ cả đời đều phải làm Thiên tử sao?
Mục Tiên Thiên có thể nhịn được sao?
Nàng chính là tôn Tiên Thiên Thần Ma cuối cùng trước khi Thiên sinh ra, tập hợp linh tú của vũ trụ càn khôn sinh ra, là một tôn Thần Ma do thiên địa sinh ra cuối cùng, đã định trước sẽ trở thành lĩnh tụ, đại biểu cho toàn bộ khí vận của Tiên Thiên Thần Ma thiên địa sinh ra.
Nàng chính là một tôn Thần Vương cuối cùng!
Sinh ra trước Thiên, bây giờ lại phải làm Thiên tử cả đời, không khỏi quá biệt khuất rồi a?
Nàng nhìn về phía Chung Nhạc. Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.
Trong lòng Mục Tiên Thiên đại hận:
- Nếu kẻ theo ta tới đây không phải là tặc nhân phản cốt, mà là Tử Quân, vậy Tử Quân nhất định sẽ có thể giúp ta nghĩ ra kế hay! Tặc nhân phản cốt bức bản thân ta tự làm ra quyết đoán, đáng giận chí cực!
Với trí tuệ của Tử Quang Quân Vương, tất nhiên sẽ có thể lấy ra điều kiện khiến cho ngay cả Thiên cũng không thể cự tuyệt, khiến cho Thiên không tiếp tục theo đuổi Đại điển tế Thiên, mà tiếp nhận điều kiện hắn đưa ra.
Chung Nhạc cũng có loại trí tuệ này, chỉ là cái tên này vẫn luôn trấn định thần nhàn, căn bản không có ý tứ sẽ nhắc nhở nàng, hiển nhiên là để cho bản thân nàng tự quyết định.
- Tặc nhân phản cốt!
Trong lòng Mục Tiên Thiên thầm mắng một tiếng, ngoài mặt tươi cười, nói:
- Bích Lạc tiên sinh, không biết có thể thương lượng hay không…
- Không thể!
Bích Lạc tiên sinh quả quyết nói.
Mục Tiên Thiên khẽ cắn hàm răng, đang định hạ ngoan tâm đáp ứng điều kiện của hắn, đột nhiên Chung Nhạc chợt ngáp dài một cái, đứng lên nói:
- Nếu đã không thể thương lượng, vậy Bệ hạ, chúng ta trở về thôi!
Mục Tiên Thiên thoáng ngẩn người, theo lời đứng dậy, dự định cùng với hắn rời khỏi, trong lòng thầm nghĩ:
- Tặc nhân phản cốt một lòng muốn ta làm Thiên tử, sao hiện tại ngược lại bảo ta rời khỏi rồi?
Bích Lạc tiên sinh khẽ nhíu mày, ho khan một tiếng, nói:
- Cũng không phải là không thể thương lượng!
Chung Nhạc một lần nữa ngồi xuống, khí định thần nhàn, nụ cười nhàn nhạt.
Mục Tiên Thiên một trận bất đắc dĩ, cũng ngồi xuống theo. Nàng liếc nhìn Chung Nhạc một cái, đợi hắn tiếp tục lên tiếng.
Chung Nhạc mãi một lúc cũng không nói một lời, Mục Tiên Thiên có chút đau đầu, khẽ ho khan một tiếng, nói:
- Bích Lạc tiên sinh, Trẫm nguyện ý nghe mệnh lệnh của Thiên, làm Thiên tử, nhưng suất lĩnh bách quan tế Thiên, chuyện này kiên quyết không thể!
Bích Lạc tiên sinh mỉm cười, nói:
- Là Bệ hạ muốn cầu cạnh Thiên, không phải là Thiên muốn cầu cạnh Bệ hạ. Bệ hạ tế Thiên, chuyện này quyết không thể thương lượng!
Mục Tiên Thiên nhất thời đau đầu, Chung Nhạc lại đứng dậy:
- Bệ hạ, chúng ta trở về thôi!
Mục Tiên Thiên cũng đứng dậy theo. Bích Lạc tiên sinh vội vàng giơ tay lên, cười hắc hắc, nói:
- Thiên Thừa Tướng, ngươi một hồi muốn đi, một hồi muốn đàm phán, rốt cuộc là đi hay là đàm phán? Thiên Thừa Tướng rốt cuộc là muốn cái gì?
Chung Nhạc một lần nữa ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Bệ hạ đúng là muốn cầu cạnh Thiên, nhưng Thiên cũng có chuyện muốn cầu Bệ hạ. Bích Lạc tiên sinh cho rằng nắm được nhược điểm của Bệ hạ, xuất công phu sư tử ngoạm, tự nhiên là không thể đàm phán!
Bích Lạc tiên sinh khẽ ồ một tiếng, mỉm cười hỏi:
- Thiên Thừa Tướng, sao Thiên lại muốn cầu cạnh Bệ hạ?
- Đạo thương của Thiên vẫn chưa lành, chính là cần phải cầu cạnh Bệ hạ!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Thiên muốn cầu cạnh Bệ hạ, Bích Lạc tiên sinh vẫn là một bước cũng không nhường, không khỏi quá mức khinh thường Bệ hạ ta a!
Bích Lạc tiên sinh cười hắc hắc, nói:
- Bệ hạ muốn diệt trừ u ác tính của Vũ trụ Cổ lão, cũng là có chuyện cầu cạnh Thiên. Nếu không có Thiên xuất thủ tương trợ, dốc toàn lực của Đế Triều, cũng không thể động được Thần Vương Thái Cổ!
- Thiên cũng là muốn diệt trừ Thần Vương Thái Cổ! Bệ hạ tự nhận là Thiên tử, đã là nhường một bước rồi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hiện tại để ta làm chủ, lại để cho Bệ hạ nhường một bước, bá quan văn võ trong triều có thể tế Thiên, nhưng Bệ hạ không cần tế Thiên. Nếu Bích Lạc tiên sinh có thể đáp ứng, vậy chúng ta sẽ có thể lưu lại bàn kỹ chi tiết. Nếu Bích Lạc tiên sinh không thể làm chủ, vậy thì đổi lại một người có thể làm chủ tới đây đàm phán!
Bích Lạc tiên sinh khẽ nhíu mày, ho khan một tiếng, đứng lên nói:
- Bệ hạ và Thiên Thừa Tướng chờ một chút, ta đi hỏi ý kiến Thiên một chút. Hai vị cứ việc đi lại trong Bích Lạc Cung của ta, thưởng thức cảnh trí một chút!
Hắn vừa dứt lời, liền xoay người rời đi.
Chung Nhạc đứng dậy, Mục Tiên Thiên cũng đứng dậy, hai người nhàn nhã tản bộ, đi dạo các nơi trong Bích Lạc Cung, thưởng thức mỹ cảnh nơi này.
Chỉ thấy Bích Lạc Cung sơn thủy tú lệ, cảnh sắc hợp lòng người, dòng suối thác nước, tiếng nước róc rách như tiếng đàn, dễ nghe êm tai, nhật làm châu, nguyệt làm ngọc, điểm xuyết giữa núi đồi.
- Sao Thiên Thừa Tướng lại lên tiếng giúp đỡ Trẫm?