- Đây là Thần Minh của Bạch Trạch thị ta! Ta đã từng cảm ứng qua khí tức của hắn! Chung sư huynh, ngươi còn nhớ không? Ta từng nói qua với ngươi là ta đã từng cảm ứng được khí tức của một tôn Thần Minh! Chính là khí tức của hắn!
Chung Nhạc gật đầu, chậm rãi đi một vòng xung quanh tôn Thần Minh Bạch Trạch thị này, ngẩng đầu quan sát tôn Thần Minh vĩ ngạn này. Chỉ thấy tôn Thần Minh này bị đóng băng trong Băng Hỏa Lăng, mái tóc bạc thật dài, trắng tinh, bộ dáng vô cùng cổ lão. Cặp lông mày của hắn trắng như tuyết, kéo dài xuống tới tận mặt đất. Chòm râu quai nón trắng tinh gần như phủ đầy nửa khuôn mặt. Mái tóc của hắn so với áo choàng của hắn còn trắng hơn rất nhiều, so với tuyết trắng còn trắng hơn một bậc. Trong tay tôn Thần Minh này cầm một kiện Thần binh, giống như một cây quyền trượng. Hiển nhiên hắn là từng bước từng bước một đi tới đây, lại không thể kiên trì tiếp, cuối cùng đã bị đóng băng ở chỗ này.
Bạch Thục Nguyệt thật lâu không nói lời nào, ánh mắt ngưỡng mộ không ngừng quan sát tôn Thần Minh Bạch Trạch thị này. Nàng đột nhiên nghiêm nghị nói:
- Vì sao Lão tổ Bạch Hầu lại lưu lại phong cấm cường đại như vậy? Chẳng lẽ hắn không muốn Bạch Trạch thị ta đạt được truyền thừa chí cao của hắn sao?
Ngay cả một tôn Thần Minh cũng bị đóng băng ở đây, có thể thấy được Bạch Hầu căn bản không có ý định để cho Bạch Trạch thị hậu đại đạt được truyền thừa chí cao của hắn. Hắn lưu lại tòa Băng cung này, thật ra chính là một con đường chết. Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Theo như ta thấy, Bạch Hầu không phải là muốn lưu lại truyền thừa gì, mà là muốn phong ấn cái gì đó, không muốn để cho Bạch Trạch thị bởi vậy vậy mà gặp nạn!
Bạch Thục Nguyệt nhất thời giật mình:
- Ý của ngươi là…
Chung Nhạc có chút suy tư, nói:
- Ta cảm thấy, năm xưa Bạch Hầu nhất định là phát hiện ra đồ vật gì đó có thể tạo thành nguy hiểm cho Bạch Trạch thị, cho nên mới kiến tạo tòa Băng cung này, dùng các loại Thần binh của chính mình phong ấn lại. Hắn nhất định là chưa kịp nói cho các ngươi biết nguyên do, liền đã qua đời rồi. Các ngươi lại cho rằng hắn đã lưu lại truyền thừa chí cao gì đó, cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn tiến vào Băng cung đạt được truyền thừa, thật ra ngược lại đã phụ một mảnh khổ tâm của hắn!
Bạch Thục Nguyệt trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:
- Lần này để cho Chung sư huynh phải cùng với ta thân lâm mạo hiểm, có lẽ không thể có được thu hoạch như trong dự đoán, Chung sư huynh không nên trách tội Thục Nguyệt! Thục Nguyệt thật khó báo đáp ân tình của sư huynh! Tương lai nếu sư huynh gặp phải khó khăn gì, cứ việc thông báo cho Thục Nguyệt một tiếng!
- Còn có thể dùng thân báo đáp a!
Trong Thức hải của Chung Nhạc, ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy nhảy nhót nhót, liên tục kêu gào. Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý tới hắn, mỉm cười nói:
- Ta đạt được Thái Dương Diệu Kim đã coi như rất có thu hoạch rồi! Thục Nguyệt sư tỷ, chúng ta tiếp tục tiến lên đi! Có lẽ qua không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có thể biết được Bạch Hầu rốt cuộc là muốn phong ấn cái gì rồi!
Bạch Thục Nguyệt khẽ gật đầu. Hai người tiếp tục tiến về phía trước, cũng không lâu lắm, lại có một cỗ Thần uy nữa truyền tới. Sắc mặt Chung Nhạc và Bạch Thục Nguyệt ngưng trọng, nhìn thấy tôn Thần Minh thứ hai bị đóng băng ở nơi này, là Thần Minh của Bạch Trạch thị. Không đi được bao xa, bọn họ lại nhìn thấy tôn Thần Minh thứ ba. Hai người tiếp tục tiến về phía trước, sau đó lại nhìn thấy tôn Thần Minh thứ tư. Thân thể hai người khẽ chấn động, Bạch Thục Nguyệt thất thanh nói:
- Tôn Thần Minh này không phải là Thần Minh của Bạch Trạch thị ta!
Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát tôn Thần Minh bị đóng băng này, khóe mắt khẽ nhảy lên một cái, thấp giọng nói:
- Là Côn Tộc!
Trước mặt bọn họ, trong phong ấn Băng Hỏa Lăng là một tôn Hoàng Kim Côn Tộc vô cùng cao lớn, vô cùng dữ tợn đang bị đóng băng. Nửa thân dưới tôn Hoàng Kim Côn Tộc này là côn trùng, nửa thân trên là Ma Tộc, cao to vĩ ngạn. Toàn thân hắn có không biết bao nhiêu chuỗi Đồ đằng vô cùng thô to quấn lấy, ngay cả khí huyết cuồng bạo cũng bị đóng băng. Thân thể Bạch Thục Nguyệt khẽ chấn động một cái, lẩm bẩm:
- Vì sao Côn Tộc lại xuất hiện ở nơi này? Hắn làm sao có thể lẻn vào Thánh Thành, lại tiến vào Băng cung của Bạch Trạch thị ta…
Chung Nhạc quan sát tôn Thần Minh Hoàng Kim Côn Tộc này một hồi, đột nhiên nói:
- Ta cảm thấy hắn không phải là từ Băng Phong Cổ Thành tiến vào Băng cung, mà ngược lại là muốn từ trong Băng cung đi ra!
Sắc mặt Bạch Thục Nguyệt khẽ biến, lập tức nhìn thấy phương hướng tôn Hoàng Kim Côn Tộc này hành tẩu quả thật không giống với phương hướng của bọn họ. Bọn họ là dự định từ bên ngoài tiến vào Băng cung, mà tôn Hoàng Kim Côn Tộc này lại là quay mặt về hướng bên ngoài Băng cung, hiển nhiên là muốn đi ra Băng cung.
- Đi tới phía trước, đoán chừng sẽ có thể biết được chân tướng rồi!
Chung Nhạc tăng nhanh cước bộ, tiếp tục tiến về phía trước. Bạch Thục Nguyệt vội vàng đuổi theo hắn. Hai người lại đi tới thêm mấy dặm nữa, lại nhìn thấy một tôn Thần Minh Côn Tộc khác bị đóng băng. Tiếp theo là tôn thứ ba, tôn thứ tư, tôn thứ năm… Một đường đi tới, hai người càng nhìn thấy lại càng giật mình. Từng tôn từng tôn Thần Minh Côn Tộc bị đóng băng trên phiến hải dương băng hỏa này, bị đông chết ở đây. Trong mấy trăm dặm đường này, bọn họ đã nhìn thấy không dưới hai mươi tôn Thần Minh Côn Tộc.
Rốt cuộc hai người cũng đi ra khỏi phiến hải dương băng hỏa kia. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phiến hải dương băng hỏa kia đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một tòa Băng lâu cao tận thiên không. Bên trong Băng lâu treo đầy đám Thần binh Thiên Tầng Phàm, Lưu Ly Tháp, Băng Long Chung, Phi Phượng Đỉnh… kia. Mà thi thể của đám Thần Minh kia thì đang bị phong ấn trong Băng lâu.
- Nơi này là…
Chung Nhạc và Bạch Thục Nguyệt dõi mắt nhìn về phía trước, thân thể nhất thời cứng ngắc, thần sắc dại ra. Bọn họ nhìn thấy một mảnh chiến trường bát ngát vô biên. Vô số đạo băng lăng thật lớn cắm nghiêng ngã trên mặt đất, giống như từng thanh từng thanh lợi kiếm vậy. Vô số tòa băng điêu số lượng lên tới hàng trăm ngàn hiện ra trước mắt bọn họ. Trong băng điêu là từng tên từng tên Luyện Khí Sĩ Côn Tộc bộ dạng hung ác dữ tợn. Mấy trăm vạn Luyện Khí Sĩ Côn Tộc đã bị đóng băng ở đây.
Mà ở trung tâm chiến trường là hai tôn Thần thi to lớn khôn cùng, là thi thể của Mẫu Hoàng Côn Tộc và Bạch Hầu!