Mục lục
Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Xà Tôn Thần suất lĩnh hai tôn Thần Minh giết tới Kiếm Môn Sơn. Thân thể bọn họ đột nhiên lay động, mỗi người đều hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, thân cao vạn trượng, cao vút trong mây, giống như đang đứng ở thiên ngoại vậy, cúi đầu nhìn xuống Kiếm Môn Sơn bên dưới.

Hoàng Xà Tôn Thần nhìn về phía đám đệ tử Kiếm Môn đang hoảng hốt lo sợ trong Kiếm Môn Sơn, bật cười ha hả, tiếng cười kinh thiên động địa:

- Chạy đi! Chạy đi! Đám phàm nhân ngu xuẩn! Mau thông tri cho Chung Sơn thị, để cho hắn lập tức trở về cứu các ngươi a!

Đám người Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các vội vàng ổn định nhân tâm, thôi động từng kiện từng kiện Thần binh của Kiếm Môn, tế khởi Tứ Kỳ Môn Trận, bảo vệ toàn sơn.

Công Dương Tôn Thần đầu dê thân người, nhìn xuống dưới, mỉm cười nói:

- Thật là một đám phàm nhân ngu xuẩn! Cho rằng sử dụng binh khí của Thần Minh sẽ có thể đối phó Thần Minh sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi!

Ba tôn Thần Minh đồng thời vươn ra đại thủ, chụp về phía Tứ Kỳ Môn Trận của Kiếm Môn, mạnh mẽ phá vỡ lực lượng phòng ngự của Tứ Kỳ Môn Trận, chụp xuống Kiếm Môn Sơn.

Mà lúc này, trong Kiếm Môn Sơn, Lục Đạo lão nhân chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Sau một khắc, vô số Thần huyết từ giữa không trung ào ào rơi xuống. Hai cỗ Thần thi từ trên không trung rớt thẳng xuống. Hoàng Xà Tôn Thần kinh hồn táng đảm, liều chết phóng chạy khỏi trận sát kiếp này, lao thẳng về phía Tây Hoang.

Lục Đạo lão nhân giơ tay thu lấy hai cỗ Thần thi, đặt ở trước mặt đám Thần dược bọn Hồ Tam Ông, Long Quỳ, bình thản nói:

- Vừa rồi chúng ta đã nói tới, làm sao hấp thu dinh dưỡng từ trong Thần thi. Hiện tại các ngươi tới thử xem một chút a!

- Có một con rắn đã đào tẩu!

Hồ Tam Ông kêu lớn:

- Lão đầu, ngươi cũng không có giết chết con Thần Xà kia a!

Lục Đạo lão nhân nhất thời giận tím mặt, giơ nắm tay lên hung hăng đập xuống đầu hắn một cái thật mạnh, cả giận nói:

- Cái đống tương hồ trong này vẫn còn chưa có mở linh trí ra sao?

o0o

Hắc Sơn Đông Hoang…

Long Hầu đánh một trận với Ma Hầu, chỉ trong mấy chiêu, Ma Hầu đã lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, không thể không thu hồi quan tài và Ma thụ. Bất quá, hắn đã là bại cục đã định, sở dĩ còn có thể kiên trì tiếp, là bởi vì Long Hầu đang có chút chần chờ, có nên lưu Ma Hầu lại, để cho hắn đi giết Chung Nhạc hay không.

Chung Nhạc khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ, nếu có thể mượn cơ hội diệt trừ Chung Nhạc, tự nhiên là sự tình vẹn toàn đôi bên.

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm đột nhiên truyền tới. Long Hầu liếc nhìn về phía Tế đàn Phong Thiện, chỉ thấy Sư Bất Dịch đã giết chết Văn Thường Công, ngay cả Văn Thường Công cũng đã bị hiến tế. Sư Bất Dịch ngược lại công kích về phía Chư Cửu Mục.

- Long Hầu, có lần đầu không thể có lần thứ hai, càng không thể có lần thứ ba!

Thanh âm của Chung Nhạc đột nhiên truyền vào trong tai hắn:

- Không nên phá hủy tình hữu nghị giữa Nhân Tộc và Long Tộc, cẩn thận ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm!

Trong lòng Long Hầu khẽ động, nghĩ tới Long Tộc vừa mới di chuyển tới Côn Lôn Cảnh, vẫn còn đang dựa vào sự giao hảo giữa Chung Nhạc với Tây Vương Mẫu đời kế tiếp mới có thể đặt chân. Chuyện mượn đao giết người này quả thật không thể lại làm lần thứ hai. Bằng không, nếu Chung Nhạc vẫn không chết, Long Tộc sẽ liền vì vậy mà gặp tai ương.

Đột nhiên, Long Hầu bật cười ha hả, kiếm quang như thác tuôn thẳng xuống, bức cho Ma Hầu liên tiếp lui về phía sau. Sau hơn mười chiêu, hắn đã đẩy Ma Hầu vào trong phạm vi của Tế đàn Phong Thiện.

Long Hầu lại đâm ra một kiếm, xuyên qua Ma thụ, đâm xuyên đầu lâu của Ma Hầu, ngay sau đó thu kiếm, xoay người liền đi.

- Chung Sơn thị, không ai có thể chiến thắng được một cái thời đại!

Thanh âm của hắn từ xa xa truyền tới, rung động nhân tâm:

- Thần không được, Ma cũng không được! Ngươi muốn tái hiện thịnh thế của Phục Hy thị, chính là đối địch với cái thời đại này, chỉ sẽ vấp phải trắc trở, bị đụng cho đầu rơi máu chảy, tan xương nát thịt! Ngươi tự giải quyết cho tốt!

Cuối cùng, hắn biến mất trong huyết vũ, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trên Tế đàn Phong Thiện, Chung Nhạc cúi đầu xuống, nhìn về phía hai tay của chính mình, lẩm bẩm:

- Không ai có thể chiến thắng được một cái thời đại sao? Không đánh một trận, làm sao biết là đánh không thắng chứ?

Hắn ngẩng đầu lên, phẫn nộ quát lớn một tiếng, tựa hồ như đang phát tiết sự phẫn uất trong lòng. Hắn điều động toàn bộ tu vi, gia tăng tốc độ luyện hóa nhục thân Tự Nhiên Lão tổ.

Đột nhiên, mái tóc đen của hắn bắt đầu xuất hiện tóc bạc. Từng sợi từng sợi tóc bạc bắt đầu lan tràn, càng lúc càng nhiều.

Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, cảm ứng được tuổi thọ của chính mình đang cấp tốc trôi đi.

Thần huyết trên Mộc Diệu Tinh đã bị phong ấn, phản phệ đã tới, thoáng cái liền tước đoạt đi ngàn năm thọ nguyên của hắn. Đây là nguyền rủa thời điểm hậu duệ Côn Bằng Thần Tộc hậu thế tiêu mất Thần huyết tạo thành.

- Thật sự không ai có thể chiến thắng được một cái thời đại sao?

Chung Nhạc lẩm bẩm.

Nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ đã chậm rãi bị luyện hóa. Năng lượng khổng lồ trong cơ thể hắn bị hiến tế cho thiên địa, hóa thành năng lượng của Đại tế Phong Thiện, cấp cho Chung Nhạc điều động.

Trên Tế đàn Phong Thiện, Chư Cửu Mục vẫn như cũ đang chiến đấu với Sư Bất Dịch và thiếu niên Hiên Viên. Thực lực của lão giả Chư Càn Thần Tộc này đáng sợ tới cực điểm, là tồn tại tiếp cận Thiên Thần, cũng là một tôn Thần Minh duy nhất từ trên Côn Tinh còn sống giết trở về.

Hắn mặc dù đã già, nhưng thực lực còn mạnh hơn những Chư Thần khác trên Tổ Tinh. Trên Côn Tinh đã chết trận tổng cộng mười hai tôn Thần Minh, duy chỉ có một mình hắn mang theo thân thể già nua còn sống trở về, có thể thấy được chiến lực của hắn kinh người tới mức nào.

Đáng tiếc là hắn đã già rồi, dù sao cũng là đã già rồi, khí huyết không hùng hồn như thời kỳ đỉnh phong, pháp lực cũng không hùng hậu như thời kỳ đỉnh phong, tinh thần lực cũng suy giảm rất nhiều so với trước đây. Đây là sự bi ai của tuổi già a!

Mặc dù Chung Nhạc không nói cho Sư Bất Dịch và Công Tôn Hiên Viên biết điểm sơ hở của hắn, nhưng hắn cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

- Cửu Mục tiền bối, còn muốn tiếp tục tái chiến nữa sao?

Chung Nhạc xoay người lại, nói:

- Hiện tại thế cục đã định, cho dù ngươi có liều mạng đánh một trận cũng không thể làm được gì nữa. Không cần lại đánh nữa! Ta mở Tế đàn ra một chút, ngươi có thể rời đi!

Chư Cửu Mục cười ha hả:

- Chung Sơn thị, sau khi ta rời khỏi, ngươi sẽ đình chỉ phong ấn sao?

Chung Nhạc lắc đầu. Chư Cửu Mục quát lớn:

- Vậy thì tiếp tục chiến đấu! Lần này ta tới đây không phải là để chính mình trốn thoát. Nếu ta muốn một mình trốn thoát, cần gì tới đây?

Chung Nhạc nhất thời nhíu mày. Hắn hoàn toàn lý giải suy nghĩ của lão giả này. Mục đích lần này Chư Cửu Mục tới đây, chính là vì giết chết hắn, vì để ngăn cản trận Đại tế Phong Thiện này. Nếu Chung Nhạc chưa chết, như vậy nhất định phải tiếp tục chiến đấu, hoặc là Chung Nhạc chết, hoặc là chính mình chết.

Chung Nhạc thở dài một tiếng, không khuyên nhủ nữa.

Vết thương trên người Chư Cửu Mục càng lúc càng nhiều, tránh né Hiên Viên Kiếm càng lúc càng gian nan hơn, càng khó phòng ngự công kích của Sư Bất Dịch hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK