- Không cần quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt này! Các ngươi đếm đúng thì có gì đặc biệt hơn người chứ?
Tư Mệnh cực kỳ nghiêm túc quan sát đốm lửa nhỏ này, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi tình nguyện tuyển chọn hắn, tuyển chọn một Phục Hy chỉ thức tỉnh hai thành huyết mạch cũng không nguyện ý tuyển chọn một Phục Hy thuần huyết ta sao?
Tân Hỏa lắc đầu, ngữ khí hoàn toàn dứt khoát, nói:
- Ngươi không có nhân vị, ta tuyển chọn ngươi làm gì?
Tư Mệnh có chút không hiểu:
- Nhân vị? Đây là lý do gì chứ? Tất cả điều kiện của ta đều tốt hơn hắn, bồi dưỡng ta so với bồi dưỡng hắn càng dễ dàng hơn. Ta có thể càng nhanh tiếp nhận truyền thừa của ngươi hơn, ta có tỷ lệ càng lớn hơn trọng hiện vinh quang của Hoàng tộc Phục Hy. Nếu ngươi cân nhắc một chút lợi hại được mất, hẳn là biết ta mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi!
Tân Hỏa ngạo nghễ nói:
- Nha đầu, ta sinh từ lúc Thời đại Hỏa Kỷ khởi đầu, đã trải qua vô số tuế nguyệt đằng đẵng suốt hai cái Kỷ nguyên, chứng kiến sự hưng khởi cùng suy vong của vô số chủng tộc, từng nhìn thấy qua vô số hạng người hùng tâm tráng chí đã biến thành đất vàng, bị tuế nguyệt mai táng. Thân thể tiêu tan, hồn phách tiêu tan, Linh cũng tiêu tan. Hết thảy đều qua đời, chỉ còn có ta theo thời gian kéo dài cho tới hiện tại. Ta từng nhìn thấy qua vô số Thần Ma, vô số thiên tài. Những điều kiện mà ngươi vừa mới nói, ở trong mắt ta căn bản không tính là cái gì cả. Kẻ thừa kế mà ta lựa chọn, không chỉ cần có tư chất tuyệt cao, tài trí tuyệt đỉnh, còn phải có một khỏa nhân tâm. Hiện tại, ta gọi nó là nhân vị, mà thứ này ngươi lại không có!
Tư Mệnh lộ ra thần sắc thất vọng, lắc đầu nói:
- Nhân vị? Chỉ là một thứ đồ vật không cần thiết mà thôi! Muốn khôi phục Hoàng tộc Phục Hy, tái hiện vinh quang của Hoàng tộc, sao có thể lại dựa vào nhân vị? Nếu Truyền Thừa Chi Hỏa đã một lòng muốn đi theo hắn, vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút, tương lai hắn có thể có tài cán gì. Tương lai, ngươi sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình!
Tuy bộ dáng nàng từ đầu tới giờ vẫn luôn bình thản đạm mạc, không buồn không giận, nhưng lúc này tâm linh cũng đã có chút bất ổn, cũng có chút bị Tân Hỏa chọc tức, trong lòng có chút khó chịu đối với Chung Nhạc. Rõ ràng điều kiện của nàng càng tốt hơn Chung Nhạc rất nhiều, nhưng Tân Hỏa lại hết lần này tới lần khác vẫn là tuyển chọn Chung Nhạc, khiến cho nàng không khỏi nổi lên tâm lý so kè, ý muốn tranh hơn thua một trận, muốn chứng minh chính mình tuyệt đối là càng cường đại hơn Chung Nhạc, chứng minh lựa chọn của Tân Hỏa là một sai lầm lớn.
Trong lòng Chung Nhạc cảm động vạn phần. Lời nói này của Tân Hỏa đã chạm tới tâm khảm của hắn, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Tân Hỏa soạt một tiếng bay vào Thức hải của hắn, chỉ lưu lại một câu:
- Ngươi nghĩ thế nào là tùy ngươi. Dù sao, ngươi chính là không thích hợp!
Tư Mệnh hừ lạnh một tiếng, khôi phục lại bộ dáng bình thản không chút bận tâm như trước đây, quay sang nói với đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ:
- Đế chung, chúng ta đi thôi!
Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ cười nói:
- Chờ một chút! Chân thân của ta đang trên đường tới đây!
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy tinh không đột nhiên nứt ra, một cái cự chung kích thước có thể so sánh với Côn Tinh từ trong không gian nứt vỡ chậm rãi xuất hiện. Một cỗ uy nghiêm rợp trời ngập đất trấn áp hết thảy chiếu rọi xuống, khiến cho tất cả sinh linh trên Côn Tinh đều căng căng thẳng thẳng, vô cùng sợ hãi. Đế uy mênh mông cuồn cuộn chấn nhiếp nhân tâm, khiến cho bất luận là Thần Ma hay là Luyện Khí Sĩ Côn Tộc trên Côn Tinh đều bị chấn nhiếp, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, dập đầu triều bái cái Đế chung này.
Đứa bé mập mạp tương dung với bản thể Đế chung này, thanh âm vang vọng, nói:
- Hiện tại có thể đi rồi!
Tư Mệnh chậm rãi bay lên, bay về phía cái cự chung kia. Chỉ trong chốc lát, hai chân nàng đã đáp xuống trên mũi chuông Đế chung, phong tư bừng bừng đứng ở nơi đó, lộ ra cực kỳ nhỏ bé, bình thường không chút bắt mắt.
Chung Nhạc cao giọng nói với theo:
- Tư Mệnh, mang Côn Tinh của ngươi đi đi! Ngươi lưu Côn Tinh lại, là còn dự định để Côn Tinh hủy diệt Tổ Tinh sao?
- Côn Tinh cũng không phải là của ta. Ta chỉ là nửa đường leo lên Côn Tinh, mượn tay bọn chúng hoàn thành đại kế của ta mà thôi!
Nữ tử kia lặng lặng lẽ lẽ đứng ở nơi đó, lắc đầu nói:
- Cho dù không có ta, Côn Tộc cũng sẽ đi tới nơi này. Ngươi không phải đã nói, Tổ Tinh là của ngươi sao? Ngươi không phải đã nói, Tổ Tinh có ngươi sao? Truyền Thừa Chi Hỏa lựa chọn ngươi, ngươi hẳn nhất định là có bản lãnh bảo vệ tốt Tổ Tinh a!
Một tiếng chuông ngân vang lên, Đế chung chấn động một cái, chấn vỡ tinh không, biến mất không thấy đâu nữa.
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ta còn tưởng rằng tâm cảnh của nàng không chút ba động, giống như một khỏa Hằng tinh vậy. Hóa ra nàng vẫn là sẽ tức giận, sẽ nói những lời nói mạnh miệng như vậy. Tổ Tinh là của ta, ngươi yên tâm! Ai cũng không đoạt được! Bất quá, Thiếu Hạo Chung đã bị Tư Mệnh bắt cóc đi, sau này ta sẽ không thể lại mượn lực lượng của Thiếu Hạo Chung nữa rồi, chỉ sợ sẽ tăng thêm rất nhiều nguy hiểm a!
- Tân Hỏa…
Nguyên thần Chung Nhạc tiến vào Thức hải, nhìn đốm lửa nhỏ này, cảm động nói:
- Ngươi không lựa chọn nàng, mà là lựa chọn ta. Ta…
Nào ngờ Tân Hỏa đột nhiên nhào tới, ôm chầm lấy hắn gào khóc. Chân tay Chung Nhạc luống cuống, hồn nhiên không biết tại sao đốm lửa nhỏ này lại đột nhiên thất thố như vậy.
- Ta để cho một Phục Hy thuần huyết chạy thoát rồi! Nói không chừng chính là một Phục Hy thuần huyết cuối cùng trên thế gian này rồi…
Đốm lửa nhỏ này khóc bù lu bù loa, nức nở nói:
- Ta không ngờ lại quên lưu nàng lại để lai giống, hiện tại mới nhớ ra chuyện chính sự này vẫn chưa làm xong a! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta hẳn là nên để cho nàng và ngươi sinh ra một ổ Phục Hy rời mới thả nàng đi… Chung Sơn thị, ngươi bồi thường cho ta!
Đốm lửa nhỏ này đột nhiên ngừng khóc lóc, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Chung Nhạc, kêu lên:
- Ta vì ngươi mà để một Phục Hy thuần huyết chạy thoát rồi, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta một người khác!