Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời cổ quái. Đây là biệt danh gì chứ? Cửu Tán Thánh Cô cũng xem là tên gọi bình thường, Cửu Mệnh Hắc Oa Cô lại có chút quá đáng sợ rồi a?
- Ta cũng chỉ từng nghe qua loại Thánh dược này, chưa từng gặp qua. Tuy nói nó không bằng được Tam Đại Linh Căn, nhưng lại là Thánh dược mà vô số tồn tại nằm mơ cũng muốn!
Tân Hỏa hưng phấn nói:
- Ngươi có nhìn thấy đám chảo đen kia không? Đám chảo đen này thoạt nhìn đen đủi xấu xí, nhưng lại là chí bảo hiếm thấy trong thiên địa! Loại Thánh dược này không giúp ngươi đề thăng thọ nguyên, cũng không giúp ngươi tăng thêm cảm ngộ đối với đại đạo, càng không giúp ngươi chữa thương, hoặc là đả thông Bí cảnh gì, nhưng lại có thể thay ngươi chịu oan ức!
Sắc mặt Chung Nhạc càng thêm cổ quái. Thay người khác chịu oan ức?
- Ta từng nghe nói, loại Thánh dược này là bảo vật cũng không phải bảo vật, là thịt cũng không phải thịt, là thần cũng không phải thần, là hồn cũng không phải hồn, cực kỳ quái dị. Nếu ngươi lấy được nó, tiến hành tế luyện, sau này nếu ngươi gặp phải tử kiếp, một cái chảo đen của nó sẽ có thể thay ngươi chết một lần!
Tân Hỏa tiếp tục nói:
- Tử kiếp của ngươi do nó gánh dùm, chẳng phải là chịu oan ức thay ngươi sao? Cây Thánh dược này có tổng cộng chín cái mũ nấm, kết ra chín cái chảo đen, có thể cứu ngươi chín lần, thay ngươi gánh lấy chín lần oan ức, gọi là Cửu Mệnh Hắc Oa Cô không phải chuẩn xác so với Cửu Tán Thánh Cô sao?
Chung Nhạc liên tục gật đầu, tiếp quản nhục thân chính mình, ba mắt sáng lên. Thánh dược có thể cứu mạng có thể chịu oan ức, thế gian không ngờ lại có bảo bối bậc này.
- Cây Thánh dược này đã bị người ta dùng qua hai lần rồi. Chủ nhân của nó hơn phân nửa là một tôn Đế. Cổ quái chính là chủ nhân của Thánh dược cũng đã chết. Phục Mân Đạo Tôn quả thật lợi hại! Hắn muốn giết một tôn Đế, ngay cả Cửu Mệnh Hắc Oa Cô cũng không thể bảo vệ được!
Đốm lửa nhỏ ngồi trong Thức hải của hắn, hỏa diễm nhảy nhót, nói:
- Tuy nói là Thánh dược chịu oan ức, nhưng ta nghe nói loại Thánh dược này cũng vô cùng tà môn. Có lời đồn nói, loại Thánh dược này trước khi bị luyện hóa chẳng những sẽ không thay người khác chịu oan ức, ngược lại sẽ khiến cho người ta bị oan ức, là vật chí tà!
- Vật chí tà? Chẳng lẽ cây Cửu Mệnh Hắc Oa Cô này là cửa khảo nghiệm thứ hai sao?
Chung Nhạc nhất thời bừng tỉnh. Phục Mân Đạo Tôn đặt cây Thánh dược này ở đây, hiển nhiên chủ nhân của Thánh dược đã chết, cây Thánh dược này đã biến thành vật chí tà. Tiến vào phiến sơn thủy này chính là bước vào phạm vi lãnh địa của Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, sợ rằng sẽ gặp phải đủ loại chuyện tình quỷ dị.
- Cửu Mệnh Hắc Oa Cô tuy là vật chí tà, nhưng đệ tử Tà Đế tu luyện chính là huyền công chí tà, Cửu Mệnh Hắc Oa Cô chưa chắc đã khắc chế được bọn họ! Việc này không nên chậm trễ, nhất định phải nhanh chóng tiến vào, thu lấy Cửu Mệnh Hắc Oa Cô!
Hắn và Hồn Đôn Vũ lập tức tiến vào phiến sơn thủy, trầm giọng nói:
- Vũ sư huynh, ngươi đi sát bên cạnh ta, một bước cũng không được đi nhầm… Vũ sư huynh?
Chung Nhạc quay đầu lại, không khỏi rợn cả tóc gáy. Hồn Đôn Vũ đã biến mất không thấy đâu nữa, bên cạnh hắn lại có thêm một gã quái nhân đầu cá. Con quái vật đầu cá thân người này mở ra cái miệng rộng, trong miệng mọc đầy răng nhọn, dữ tợn hung ác, trong mắt lộ hung quang.
- Con quái vật này là từ đâu tới?
Lông tơ toàn thân Chung Nhạc nhất thời dựng lên. Con quái vật kia cực kỳ hung ác lao thẳng về phía hắn, há miệng phun ra một đạo khí Hỗn Độn, diễn biến thành Động thiên Hỗn Độn. Chung Nhạc tế khởi Thần đao, một đao chém đứt Động thiên Hỗn Độn, chém về phía con quái vật đầu cá thân người kia. Đột nhiên, hắn mạnh mẽ thu lại Thần đao trong tay, thất thanh nói:
- Ngươi là Vũ sư huynh?
Gã Ngư Đầu Quái kia cũng kêu lên:
- Dịch tiên sinh? Ngươi như thế nào lại biến thành một con đại trùng, trên đầu còn mọc xúc tu nữa?
Chung Nhạc thở dài một tiếng, mỉm cười nói:
- Hơn phân nửa là ảo giác do cây Thánh dược kia tạo thành! Chỉ là tiểu đạo cũng muốn ảnh hưởng chúng ta…
- Dịch tiên sinh, là ngươi sao?
Đột nhiên, bên cạnh hắn lại có một gã Ngư Đầu Quái nữa đi tới, kêu lên:
- Ngươi đang nói chuyện với kẻ nào vậy?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ. Bên cạnh chính mình đã có một Hồn Đôn Vũ, vậy Hồn Đôn Vũ đang lúc đi tới kia lại là từ đâu chui ra?
- Hắn là giả!
Gã Ngư Đầu Quái bên cạnh Chung Nhạc kêu lên. Gã Ngư Đầu Quái còn lại cười lạnh, nói:
- Ngươi mới là giả! Ngươi giả mạo hình dáng của ta, nhưng ngươi biết được công pháp của ta sao? Nếu ngươi không biết công pháp của ta, ngươi mới chính là giả!
Hai gã Ngư Đầu Quái lập tức lao vào nhau, mỗi người sử dụng ra thần thông Hỗn Độn thị, tế khởi Thần binh Hỗn Độn thị, giết tới long trời lở đất, thần thông không có nửa điểm khác biệt, đều là thần thông của Hồn Đôn Vũ.
- Thần Nhãn thứ ba, mở!
Thần Nhãn trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, nhìn về phía hai gã Ngư Đầu Quái, lại đều không nhìn ra bất cứ khác biệt gì. Đúng lúc này, chỉ nghe một đạo thanh âm từ cách đó không xa truyền tới, kêu lên:
- Dịch tiên sinh, ta ở nơi này!
Chung Nhạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con nhện lớn tám chân đen như mực chạy như điên tới. Trên đầu con nhện này mọc ra nửa thân trên của Hồn Đôn Vũ. Hắn nhìn thấy một màn này, lập tức cả giận nói:
- Quái vật dám can đảm giả mạo ta!
Dứt lời, cũng lao vào chiến cuộc, mạnh mẽ xuất thủ với hai gã Ngư Đầu Quái.
- Dịch tiên sinh, đây là có chuyện gì?
Lại có một gã Hồn Đôn Vũ nữa chạy tới. Nửa thân dưới hắn mọc ra tám trảo bạch tuộc, tám trảo huy vũ, lập tức giết vào chiến cuộc. Sau đó lại có thêm một gã Hồn Đôn Vũ toàn thân mọc đầy con mắt xông tới, lớn giọng kêu lên:
- Yêu nghiệt phương nào? Dám can đảm giả mạo Hỗn Độn thị ta!
- Nếm thử Phù Tang Thần Thụ của Hỗn Độn thị ta a!
Lại có một gã quái nhân tự xưng là Hồn Đôn Vũ nữa vọt tới. Cũng không lâu lắm, bên cạnh Chung Nhạc đã có tám gã Hồn Đôn Vũ đoàn đoàn hỗn chiến, giết tới không kịp ngơi tay. Cho dù là Thần Nhãn thứ ba của Chung Nhạc được xưng là phá hết mọi hư vọng, cũng không nhìn ra kẻ nào mới là thật, kẻ nào là giả.
- Không hỗ là Thánh dược chí tà! Quả thật rất tà môn!
Chung Nhạc hút mạnh một hơi, đột nhiên hiện ra sáu tay, sáu tay kết ấn, quát lớn: