Mặc dù Vương Mẫu Sắc Lệnh chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng uy lực của nó lại lớn tới mức không thể tin nổi. Lần trước khi Xích Tình sử dụng Vương Mẫu Sắc Lệnh, thậm chí đã khiến cho ngay cả Lục Đạo Quả Thụ cũng không thể làm gì được nàng, để cho nàng dễ dàng chạy thoát.
Đạo Sắc lệnh này vừa thiêu đốt, uy năng hủy thiên diệt địa nhất thời bộc phát ra, thổi quét thẳng về phía Chung Nhạc. Đối diện với cỗ ba động đáng sợ này, Chung Nhạc căn bản không có đường để trốn. Mặc cho hắn toàn lực lui về phía sau, cũng không thể nào tránh thoát nổi. Bởi vì tốc độ của ba động hủy diệt này quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho hắn không thể nào tránh thoát. Sóng ba động có thể chống lại Thần uy của Lục Đạo Quả Thụ, cho dù chỉ có một luồng, cũng đã đủ để lấy tính mạng hắn. Sắc lệnh do tồn tại cấp bậc Thần Hầu tự tay viết ra, cho dù là Thần Minh đối mặt, cũng chỉ có kết cục mất mạng.
Lông tóc toàn thân Chung Nhạc dựng đứng, cảm giác được tử vong đang ầm ầm ập tới. Hắn vẫn tiếp tục lui nhanh về phía sau, nhưng uy năng của Vương Mẫu Sắc Lệnh đã gần như đuổi tới ngay sau lưng.
Đột nhiên, trong lòng Xích Vân cả kinh, chỉ thấy Chung Nhạc đang phóng vọt về phía chính mình, nhất thời không khỏi rợn cả tóc gáy. Nàng cũng đã bị Quỳ Long Thần Cổ đánh cho trọng thương, lúc này vừa mới đáp xuống đất, đã thấy Chung Nhạc đâm tới một kiếm. Kiếm quang giống như thác nước kim sắc ầm ầo trút xuống. Nàng vội vàng thôi động cành liễu xinh xắn trong tay quất mạnh về phía trước.
- Chết đi!
Xích Vân quát lớn. Từ trên cành liễu, vô số lá liễu tung bay, vô số thanh lục kiếm lá liễu hội tụ thành một đạo hồng lưu kiếm quang, va chạm với hồng lưu thác nước kim sắc của Chung Nhạc. Trong lòng Xích Vân vui vẻ:
- Chỉ cần ngăn cản hắn một cái nháy mắt! Chỉ cần một cái nháy mắt, hắn sẽ chết dưới Thần uy của Sắc lệnh. Mà Sắc lệnh của Xích Nguyệt đã sử dụng rồi, làm sao có thể tranh với ta nữa?
Nàng vừa mới suy nghĩ tới đây, đã thấy lực lượng một kiếm này của Chung Nhạc lớn tới mức không thể tin nổi, mạnh mẽ xông phá hồng lưu lục kiếm lá liễu, vô số kiếm quang trong thời gian ngắn định trụ lại cành liễu trong tay nàng.
Xích Vân rên lên một tiếng, huyết nhục cánh tay đang cầm cành liễu ầm ầm nổ tung. Vô số đạo Kiếm khí cuồn cuộn men theo cánh tay chui vào trong cơ thể nàng. Trong lòng nàng còn đang kinh hãi, thân hình Chung Nhạc đã đột nhiên lóe lên, thẳng tắp vọt tới trước mặt nàng.
- Chết đi!
Xích Vân thét lên chói tai, cái mào trên mái tóc phát ra quang mang mãnh liệt, vậy mà biến thành một con Phi Hoàng ầm ầm lao ra, uy năng Phi Hoàng chấn động, va chạm thẳng lên trên người Chung Nhạc. Chỉ thấy lúc này bên ngoài thân thể Chung Nhạc đã hiện ra vô số hoa văn Đồ đằng, cấu thành một cái chuông lớn bán trong suốt, tiếng chuông chấn động, chống đỡ công kích của con Phi Hoàng kia. Chính là Thiếu Hạo Chung!
Mà lúc này, Thần uy của Vương Mẫu Sắc Lệnh sau lưng hắn đã ầm ầm lao tới. Bộ phận Thiếu Hạo Chung bao phủ sau lưng Chung Nhạc vỡ thành từng mảnh, trực tiếp tan rã, văn lộ Đồ đằng yên diệt, chỉ còn lại phần thân chuông trước người hắn là chưa bị phá hủy.
Chung Nhạc cơ hồ cảm giác được tử vong đã tới ngay sau lưng mình, cơ nhục sau lưng đã cứng ngắc, sắp sửa biến thành tro bụi. Bất quá hắn vẫn như cũ không loạn chút nào, ánh mắt lãnh tĩnh tới đáng sợ, vươn tay trảo lấy cái cổ trắng mịn thon thả của Xích Vân, nhấc bổng thiếu nữ này lên, chắn ở sau lưng chính mình.
Xích Vân há miệng thét lên chói tai, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, nhìn chằm chằm uy năng của Vương Mẫu Sắc Lệnh sắp sửa bao phủ lấy nàng. Đột nhiên, trong mi tâm của nàng cũng có một đạo Thần uy cuồn cuộn phóng thẳng lên cao. Một đạo Vương Mẫu Sắc Lệnh từ trong mi tâm nàng bay ra, thiêu đốt hừng hực, Thần uy Vương Mẫu va chạm thẳng với Thần uy Vương Mẫu!
Bởi vì nguy hiểm tử vong ập tới, khiến cho Vương Mẫu Sắc Lệnh của nàng cũng bị thôi phát, tự động kích hoạt hộ chủ. Hai đạo Vương Mẫu Sắc Lệnh đều là do Tây Vương Mẫu đích thân viết ra luyện thành, uy lực không phân cao thấp. Mục đích của Chung Nhạc chính là dùng Vương Mẫu Sắc Lệnh để đối kháng với Vương Mẫu Sắc Lệnh.
Ầm ầm!
Hai cỗ Thần uy ba động bạo phát, Thần uy biến thành một đạo quang trụ đường kính tới hơn trăm trượng, đột nhiên xuyên thấu thiên không Kim Uyển. Chỉ thấy đạo quang trụ kim quang xán lạn này một đường thẳng tắp phóng thẳng lên thiên không, chiếu rọi toàn thể Ngũ Chỉ Sơn sáng ngời như ban ngày.
Độ cao của Ngũ Chỉ Sơn là dùng vạn dặm mà tính toán, thậm chí tại thời điểm Đại lục Quy Khư tiến vào hắc động, năm ngón tay này thâm nhập vào trong hắc động, cũng không có bị hắc động Quy Khư ma diệt.
Lúc này, mấy đốt ngón tay của năm ngón tay biến mất trong bóng tối trên không trung bị kim quang rọi sáng. Đám chuỗi văn lộ Đồ đằng vô cùng thô to trên mấy đốt ngón tay tản mát ra quang mang u ám, giống như vô số con Hắc Long chậm rãi chuyển động xung quanh mấy đốt ngón tay, lân phiến tỏa ra Thần quang, phát quang lập lòe, thể hiện ra một màn kỳ dị.
Thần uy của hai đạo Vương Mẫu Sắc Lệnh vừa bay lên tới trên không, đã bị lực lượng của Ngũ Chỉ Sơn hoàn toàn ma diệt. Chỉ thấy năm ngón tay chấn động, tầng tầng ma diệt đạo Thần uy kia. Từ trên xuống dưới đạo quang trụ kia không ngừng trở nên u ám, cuối cùng uy năng của hai đạo Sắc lệnh bị hoàn toàn ma diệt sạch sẽ, biến thành tro tàn phiêu tán.
Cặp mắt hai nàng thiếu nữ Xích Vân, Xích Nguyệt trợn tròn, thần sắc kinh hoàng trong mắt vẫn còn chưa tản đi. Cục diện của Chung Nhạc vừa rồi chính là chết chắc, nhưng lại bị hắn dùng thủ đoạn như vậy phá cục, dùng Vương Mẫu Sắc Lệnh của Xích Vân đi đối phó Vương Mẫu Sắc Lệnh của Xích Nguyệt, ung dung tránh thoát sát kiếp, đồng thời phá vỡ át chủ bài mạnh nhất của hai người.
Đột nhiên, mi tâm Xích Vân chợt nứt ra, một đoạn mũi kiếm nhuốm máu từ trong mi tâm nàng đâm ra. Mà ở sau lưng nàng, Chung Nhạc tay cầm kim kiếm bằng vũ, mũi kiếm từ sau ót thiếu nữ này xuyên thấu qua trước đầu. Xích Vân phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Chung Nhạc rút kim kiếm bằng vũ từ sau đầu nàng ra, thân thể khẽ cong xuống, hai chân bỗng nhiên phát lực lao thẳng về phía Xích Nguyệt. Lực lượng toàn thân hắn bạo phát, thân thể cơ hồ dán sát mặt đất phóng như điên về phía trước.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trên mặt Xích Nguyệt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, cao giọng quát lớn. Chung Nhạc không nói một lời, trong khoảnh khắc đã phóng tới trước người Xích Nguyệt, chém xuống một kiếm.
Choeng!
Một cánh tay hoành ngang giữa Chung Nhạc với Xích Nguyệt, Khoa Phụ Đỉnh từ bên cạnh phóng vọt tới, vươn tay ngăn cản kim kiếm bằng vũ của Chung Nhạc. Bao cổ tay trong cánh tay hắn chậm rãi hiện ra, chuỗi văn lộ Đồ đằng màu hoàng kim đan xen, chấn cho kim kiếm bằng vũ bắn lên.
Khoa Phụ Đỉnh chữa trị Nguyên đan của chính mình, luyện hóa ma khí trong Nguyên đan, thời gian tốn hao cũng không lâu lắm, chỉ có mấy hơi thở mà thôi. Nhưng không ngờ Chung Nhạc lại thừa dịp thời gian ngắn ngủi như thế, đã kiếm trảm Xích Vân, ngay cả Xích Nguyệt cũng suýt chút nữa mất mạng, bởi vậy liền vội vàng chạy tới ngăn cản.