Chung Nhạc trước giờ vẫn không biết tác dụng của đạo Tiên Thiên chi khí đó, cũng không biết lai lịch của nó ra sao. Từ khi hắn tu luyện chuyển pháp lực thành Tiên Thiên chi khí thì nó đã xuất hiện rồi.
Nhưng hắn biết hắn không có loại tu vi đó, thần đạo tu vi của hắn biến thành Tiên Thiên thần khí, ma đạo tu vi biến thành Tiên Thiên ma khí, Thuần Dương chi khí trong Đại Nhật Kim Ô chi linh biến thành Tiên Thiên Thuần Dương chi khí, Thuần Âm chi khí trong Lục Mục Tinh Thiềm chi linh biến thành Tiên Thiên Thái Âm chi khí.
Bốn đạo Tiên Thiên chi khí đó đều có lai lịch.
Còn đạo Tiên Thiên chi khí thứ năm là Tiên Thiên lôi khí hắn hấp thụ luyện hóa trong lôi trạch.
Chỉ có nó là không rõ từ đâu tới, cũng không biết có tác dụng gì. Hắn chỉ biết khi hắn tu luyện thì đạo Tiên Thiên chi khí này cũng trưởng thành, lớn mạnh theo hắn.
Giờ đạo Tiên Thiên chi khí này đã hấp thụ luồng năng lượng kỳ lạ kia, không ngừng trưởng thành, uy lực ngày một mạnh, còn vượt qua các Tiên Thiên chi khí khác, chứa đựng uy năng khủng bố!
Trong Đạo Nhất Bí Cảnh của hắn, chuôi của một thanh thần kiếm lặng lẽ hiện lên, được thần quang bao quanh, đột nhiên chuôi kiếm hút Tiên Thiên chi khí không biết tên kia, dung hòa vào chuôi kiếm.
Bội kiếm của Phục Hy Thiên Đế đời cuối cùng, chuôi kiếm của Thiên Đế thần binh, tượng trưng cho quyền lực của Thiên Đế!
Chuôi kiếm hấp thụ đạo Tiên Thiên chi khí đó, tại nơi kiếm gãy bắn ra một đạo đao quang.
Chuôi kiếm mọc ra đao quang.
Việc kỳ lạ nhất thế gian chắc chẳng thể hơn được chuyện này, một thanh kiếm giờ lại biến thành đao!
Chung Nhạc cũng kinh ngạc, lấy chuôi kiếm ra quan sát nhiều lần, đây là bội kiếm của Phục Hy thị Thiên Đế, lúc này biến thành thanh đao thứ ba của hắn. Đao quang tựa nước, phản chiếu mọi thứ, còn thần kỳ hơn tấm vảy của Ba La Giới Đế.
Hắn dùng đao quang chiếu thấy được vô số điểm thiếu xót của bản thân, đao quang phân giải hết nhục thân, nguyên thần, huyết mạch, đồ đằng, tinh thần của hắn, biến thành cảm quan tinh tế nhất.
- Thì ra ta còn nhiều sơ hở như vậy.
Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát, cảm thấy cho dù thấy được những thiếu xót đó nhưng cũng không thể thay đổi. giờ hắn đã tôi luyện bản thân tới cực hạn, biết rõ là không thể bù đắp được nữa.
Hắn ngẩng lên nhìn quanh, thấy hắn đang ở trong một công trình kiến trúc hùng vĩ. Công trình này rất hẹp, giống như một dãy hành lang dài, hai bên là vách đá lạnh lẽo.
Hắn tế Thái Dương Thần Đao thử chém vách đá nhưng không hề để lại bất cứ vết tích gì trên đá.
- Cứng vậy sao? Không đúng, không đúng, đồ đằng văn trên vách đá tại sao ta không hiểu được? Đây là nơi nào? Thế giới trong gương?
Chung Nhạc nhớ lại mình bị một tấm gương hút đi, sau đó bị nhốt tại đây, chắc chắn vẫn trong tấm gương đó.
Hắn lấy chuôi kiếm đao quang ra chiếu lên vách đá, đao quang phản chiếu các loại đồ đằng văn trên vách, vô cùng phức tạp, cuối cùng chiếu ra đồ đằng văn nhỏ nhất, nhưng hắn vẫn không hiểu!
- Sao có thể như vậy? Đã phân tích tới cực hạn, sao có thể vẫn không lý giải nổi? Số đồ đằng văn này là tầng thứ nào? Tân Hỏa, ngươi có biết không?
Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, vội nhìn vào nguyên thần bí cảnh của mình, thấy cây đèn đồng đó vẫn còn nhưng Tân Hỏa đã không cánh mà bay!
Hắn có phần hoảng loạn, Tân Hỏa biến mất rồi!
Ngọn lửa nhỏ đã theo hắn đến mấy trăm năm giờ đã biến mất rồi!
Tân Hỏa cũng là người bạn tốt nhất của hắn, là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng giờ đã biến mất rồi, không có người bạn này, chỗ dựa này hắn phải làm sao vượt qua cửa ải trước mắt?
Rốt cuộc Tân Hỏa đã đi đâu?
Lẽ nào đã bị kẻ bắt Chung Nhạc đi phát hiện và bắt đi rồi?
- Không được hoảng loạn, không được hoảng loạn!
Chung Nhạc định thần lại, bước về phía trước, nghĩ:
- Kẻ đó không phát hiện ra Tân Hỏa, sau khi ta vào tấm gương này thì đã xuất hiện ở đây. Nếu Tân Hỏa bị bắt đi chắc chắn cũng mất cả cây đèn. Chắc Tân Hỏa vẫn ở đâu đó trong tấm gương này.
- Tấm gương này nhìn rất quen, ừm, có lẽ là Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Ta từng thấy món bảo vật này ở chỗ Ba La Giới Đế, bên ngoài nhìn như một tấm gương, được lục đạo bao quanh, nhưng lại là một mảnh đại lục. Nghe nói tòa đại lục này do Thiên Đế đời trước tạo ra, chẳng trách mà ta lại không nhìn ra được sự ảo diệu của đồ đằng văn trên vách đá. Đó có lẽ là đồ đằng văn của Thiên Đế.
Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Chắc ta đang ở trong kiến trúc nào đó trên đại lục. Ta phải tìm được cách rời khỏi tòa kiến trúc này thì mới tìm được Tân Hỏa.
Hắn lao đi trên dãy hành lang, hành lang uốn lượn khúc khuỷu, đi không được bao lâu là tới ngã ba, Chung Nhạc chọn bừa một đường, không lâu sau lại thấy ngã ba.
Chung Nhạc lại chọn bừa một đường, sau đó lại gặp ngã ba!
- Đây là một mê cung!
Chung Nhạc tinh thần chấn động, đồ đằng văn bay ra, khi hắn lao đi sẽ đánh dấu trên vách tường. Hắn đi qua rất nhiều ngã ba, không lâu sau hắn lại gặp đồ đằng văn của mình.
Hắn vẫn tiếp tục lao đi, một lúc lâu sau, không biết đã chạy được bao nhiêu vạn dặm, bao nhiêu ngã ba, hắn dừng lại.
Vô số Âm Hào, Dương Hào bay lượn, Chung Nhạc ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu suy đoán đường ra khỏi mê cung này.
Mấy ngày sau, hắn nhảy lên, chạy theo con đường hắn đã tìm ra.
Trên đường đi hắn không hề gặp bất cứ trở ngại nào, lại chạy tiếp không biết bao nhiêu vạn dặm đường, đi qua hàng vạn ngã đường, đột nhiên Chung Nhạc dừng lại, nhìn lên vách tường, trên đó có người dùng đồ đằng văn viết một hàng chữ:
- Sai rồi, phía trước là đường chết!
Chung Nhạc khựng người, trên tường không biết là chữ ai để lại, cho hắn biết phía trước có nguy hiểm, tiếp tục đi là chết.
- Chữ viết này có chút quen… có lẽ là luyện khí sĩ tham gia đại tỉ thí, vào Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bị lạc trong này để lại chữ.
Hắn không bận tâm được nhiều, lập tức ngồi xuống, lại suy đoán lại, không biết bao lâu sau Chung Nhạc cuối cùng tìm được lý do hắn tính nhầm, sắc mặt ngưng trọng:
- Mê cung này lớn hơn ta nghĩ rất nhiều, không phải mê cung bán kính vài chục vạn dặm mà là hàng tỷ dặm. Ta coi nó như mấy chục vạn dặm, đương nhiên là sai rồi.
Hắn tiếp tục suy đoán, mấy ngày sau mới đứng dậy đổi hướng đi, lại được không biết bao nhiêu vạn dặm, hắn lại gặp chữ của ai đó để lại:
- Sai rồi, phía trước là đường chết.
Chung Nhạc lại suy đoán lần nữa tìm đường, tiếp tục tiến tới, rồi lại gặp chữ trên tường, vẫn là bảy chữ đó:
- Sai rồi, phía trước là đường chết.
Hắn suy đoán liên tục, tiến về phía trước liên tục, liên tục gặp các hàng chữ, đều là bảy chữ đó.
Nửa năm sau cuối cùng hắn đã tìm được con đường sống trong mê cung hàng tỷ vạn dặm này, tâm trạng kích động vạn phần, sau khi bình tĩnh lại mới đi về điểm cuối mê cung.
Phía trước là một cánh cửa, cánh cửa này đã mở, Chung Nhạc bước vào trong, trước mắt là một tòa đại điện huy hoàng. Bầu trời rộng lớn bao la, các loại thần quang bao trùm, biến thành sáu quầng sáng.
Lục Đại Luân Hồi!
Sáu quầng sáng chuyển động, vô cùng hùng vĩ, diễn tả sự ảo diệu vô tận của Lục Đại Luân Hồi.
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, vô cùng chấn động, sáu quầng sáng này được tạo thành từ đồ đằng đại đạo vô cùng phức tạp cao thâm. Đồ đằng đại đạo là bộ phận cấu thành cơ bản nhất, cả Lục Đại Luân Hồi chuyển động uỳnh uỳnh, vô số đại đạo luân chuyển, giống như cỗ máy phức tạp đang vận hành.
- Lẽ nào là Lục Đại Luân Hồi do Thiên Đế tạo ra?
Hắn chấn động sâu sắc, tuy là Lục Đại Luân Hồi do Thiên Đế tạo ra, nhưng hắn không hiểu bất cứ điều gì, cho dù đao quang chiếu rọi cũng không nhìn ra được sự ảo diệu bên trong.
Trong Lục Đại Luân Hồi là một tấm gương sáng, ánh sáng chiếu rọi, vô cùng hoàn mỹ.
- Con đường rời khỏi đây là đây sao? Ta rõ ràng suy đoán ra con đường sống này, tại sao không thể rời khỏi từ đây?
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, các vì tinh tú trên đỉnh điện biến hóa, bao trùm phía trên Lục Đại Luân Hồi, các vì tinh tú chuyển động theo quỹ đạo của riêng mình. Những ngôi sao đó là do Tạo Vật biến ra, không phải sao chân thực.
Không thể rời đi từ nơi đó, chỉ có thể bay trở lại không gian vô cùng vô tận mà Thiên Nguyên Thiên Đế đã khai sáng.
Chung Nhạc nhìn quanh, bốn bề đều là vách tường đại điện, không có thêm bất cứ thứ gì.
- Ủa, Mặt đất cũng có bức tinh đồ. Lẽ nào con đường rời khỏi đây liên quan tới những ngôi sao kia?
Hắn quan sát mặt đất, dưới đất không biết có ai đã in vị trí các vì sao lên. Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng, suy đoán quỹ đạo các vì sao, nghi hoặc nghĩ:
- Không đúng, không đúng, đây là tinh đồ của ba nghìn năm trước, khác với tinh đồ trên bầu trời, có chút khác biệt… Khoan đã, những đồ đằng văn này…
Sắc mặt hắn kịch biến, lộ ra sự kinh hoàng, những đồ đằng văn này là đồ đằng văn của hắn!
Tinh đồ trên mặt đất, đồ đằng văn cấu thành quỹ đạo của tất cả các vì sao đều là đồ đằng văn của hắn, giống hết với đồ đằng văn của bản thân hắn!
- Đồ đằng văn của ta, ta để lại bức tinh đồ này? Ta để lại khi nào? Ta tới đây từ bao giờ?
Người hắn chấn động đầy khó tin, đột nhiên nhớ lại một chuyện, sắc mặt biến đổi:
- Những chữ viết trên tường là của ta, là do ta viết. Ta viết chúng khi nào?
Hắn có cảm giác lạnh xương sống!
Không biết hắn tới đây từ bao giờ, đánh dấu bằng đồ đằng văn trên các con đường chết, nói cho hắn biết đây là đường chết, không được đi.
- Một con đường chết, một mạng sống! Buộc phải dùng mạng sống mới biết đó là đường chết. Nếu như vậy thì không phải ta đã chết hơn tám chục lần rồi sao? Không đúng, không đúng, rõ ràng nửa năm trước ta bị hút vào Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, sao có thể chết hơn tám chục lần trong mê cung này được? Hơn nữa nếu ta chết thật sao có thể sống lại, hơn nữa còn xuất hiện tại chỗ lần đầu tiên vào mê cung?
Trán hắn túa mồ hôi lạnh, ngoảnh lại nhìn Lục Đại Luân Hồi ở giữa đại điện, gương mặt có phần méo mó.
- Là tòa Lục Đại Luân Hồi này hồi sinh ta, sau đó ném ta về chỗ bắt đầu…
Hắn sững sờ đứng đó hồi lâu, hắn hồi sinh hết lần này đến lần khác, thăm dò mê cung hết lần này đến lần khác, chết hơn tám mươi lần mới tới được đây, sau đó không biết vì sao lại chết, rồi lại về chỗ ban đầu.
Tinh đồ ba nghìn năm trước chỉ có thể cho thấy sau khi chết hơn tám chục lần Chung Nhạc hồi sinh, ba nghìn năm trước tới đây để lại bức tinh đồ này.
Mà chết hơn tám chục lần còn không biết là đã qua bao lâu!
Rất kỳ lạ hắn không hề có cảm giác linh hồn già đi. Có hai khả năng, một là Thiên Nguyên Luân Hồi Kính của Thiên Nguyên Thiên Đế có một sơ hở lớn, thời gian trôi qua trong Luân Hồi Kính là giả. Sơ hở này hoặc đã làm hở không gian liên kết với ngoại giới, khiến tốc độ thời gian trôi đi bằng với ngoại giới.
Ở đây nhìn có vẻ trôi qua ba nghìn năm nhưng thực tế vẫn chưa qua mấy ngày.
Một khả năng khác là Thiên Nguyên Luân Hồi Kính đã tạo ra một huyễn cảnh, đưa Chung Nhạc vào đó, mọi thứ đều là ảo ảnh.
Chung Nhạc thấy khả năng một lớn hơn, vì hắn nhìn thấy đồ đằng văn mà hắn không thể lĩnh ngộ, điều đó ảo ảnh không thể làm được.
- Thiên Nguyên Luân Hồi Kính có sơ hở, chắc chắn có đường có thể thoát ra! Tân Hỏa, ngươi đợi ta, ta chắc chắn sẽ tìm được con đường đó sau đó tìm ngươi!