Đạo phong ấn thứ tư trong cơ thể hắn có hơn ức vạn cấm chế phong ấn, vô cùng trầm trọng. Nếu cảnh giới của hắn tiếp tục đề thăng, số lượng phong ấn sẽ còn tiếp tục tăng lên. Hiện tại hắn đã cảm giác được cật lực, tương lai chỉ sẽ càng cật lực hơn.
- Trảm!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng. Đao quang hồng lưu trong cơ thể một đường quét ngang, một đường nghiền ép. Những nơi hồng lưu đi qua, bẻ gãy nghiền nát, sẽ có thể vừa chạm tới phong ấn huyết mạch, hết thảy liền một đao chém nát.
Chém! Chém! Chém! Chém! Chém!
Không cần quá nhiều biến hóa, bất luận phong ấn huyết mạch gì, hết thảy đều chỉ cần một đao chém nát.
Huyết mạch của hắn thức tỉnh càng lúc càng nhiều. Theo huyết mạch càng lúc càng mạnh, ba mươi bốn khúc xương sống vốn bị phong kín chậm rãi phát sinh biến hóa. Khúc xương sống cuối cùng không còn là khúc xương ngăn chặn ba mươi ba trọng thiên nữa. Khúc xương sống này được đả thông, ba mươi ba trọng thiên lập tức quán thông. Mà khúc xương sống cuối cùng diễn sinh, biến hai cái xương đùi thành đuôi rắn. Đuôi rắn kế thừa từ Tiên Thiên Đại Xà đang dần dần thức tỉnh, thay đổi kết cấu của hai chân.
Theo hắn không ngừng giải khai càng nhiều phong ấn huyết mạch, đuôi rắn Tiên Thiên càng lúc càng hoàn chỉnh. Không chỉ như vậy, càng nhiều Đồ đằng Phục Hy trời sinh hiện ra trong cơ thể hắn, lý giải đối với công pháp Đế cấp của Phục Hy thị cũng càng sâu. Nhất là đuôi rắn Tiên Thiên, trời sinh có thể cưỡi mây đạp gió, chạy trong hư không, cực kỳ lợi hại. Nếu tiến hành tu luyện, sẽ có uy năng không thể tin nổi.
Ấn Thương Phục Ma Huyền Công của Ấn Thương Nữ Đế chính là tu luyện cột sống cùng với khúc xương đuôi rắn Tiên Thiên của chính mình thành trường thương, uy lực vô cùng bá đạo, hơn nữa thiên biến vạn hóa. Một cây đại thương đâm xuyên giữa hiện thực với hư không, là tuyệt học dùng biến hóa thủ thắng hiếm có trong các tuyệt học Đế cấp. Không có đuôi rắn Tiên Thiên, nghĩ muốn luyện thành môn công pháp này sẽ vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, nếu có thể kết hợp Ấn Thương Phục Ma Huyền Công với Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh, sẽ có thể dung nạp ưu điểm của hai tuyệt học Đế cấp này, tập trung sở trường của hai tuyệt học Đế cấp vào một thân, phát huy ra, uy lực cũng tất nhiên sẽ đề thăng thật lớn.
- Sau khi rời khỏi nơi này, đợi Tiên Thiên Đế Quân hộ tống Âm Khang thị tới Trấn Thiên Quan, ta lại đi tìm Phong sư huynh, tất yếu phải để hắn từ chỗ của Phong Thanh Vũ lấy được những huyền bí của Ấn Thương Phục Ma Huyền Công và Đại Diệu Thiên Kinh!
Chung Nhạc không ngừng phá cấm phá phong, khí huyết trong cơ thể cũng đang không ngừng tiêu hao, khiến cho khí tức của hắn càng lúc càng héo rũ. Nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng điều động phân thân của chính mình, tiếp tục phá hủy phong ấn. Đây là một cơ hội hiếm có, hắn cần phải nhất cổ tác khí hoàn toàn giải khai đạo phong ấn thứ tư, khiến cho đuôi rắn Tiên Thiên triệt để thức tỉnh.
o0o
Sâu bên trong Thế Ngoại Chi Địa, trong vực sâu như miệng giếng kia, Phong Chấn Lão tổ và Phục Mi Lão tổ đã thành công trấn áp chấn động dưới lòng đất. Phong Chấn Lão tổ vươn người đứng dậy, mỉm cười nói:
- Cuối cùng cũng khiến cho hắn an phận rồi! Lão gia hỏa này mặc dù đã già rồi, nhưng tinh thần vẫn còn rất đầy đủ, còn có thể giày vò lâu như vậy, cơ hồ đánh tan bộ xương già này của ta. Thật không biết tại sao phải lưu hắn lại, trực tiếp luyện chết hắn chẳng phải càng tốt hơn sao?
Phục Mi Lão tổ mỉm cười, nói:
- Hắn dù sao cũng đã giết chết Phong Thường Dương, lập được đại công. Có chút tồn tại nói không thể giết thần tử có công, cho nên mới phải lưu tính mạng của hắn. Phong Chấn, ngươi không phải là nói muốn đi gặp tên Hiếu Vô Kỵ kia sao? Hiện tại có ta lưu thủ ở chỗ này, ngươi cứ đi gặp hắn là được!
- Ngươi không nhắc, ta suýt chút nữa đã quên mất!
Phong Chấn Lão tổ cất bước đi về phía bên ngoài vực sâu, nói:
- Ngươi phải cẩn thận trông chừng cái tên này. Hắn mặc dù đã già rồi, nhưng vẫn như cũ phi thường mạnh mẽ! Ta đi gặp Hiếu Vô Kỵ một chút… Ta đã nhìn thấy trên người tên tiểu quỷ này một chút đồ vật thú vị, đồ vật phi thường thú vị…
o0o
Ầm ầm!
Một tiếng chấn động cuối cùng vang lên, Chung Nhạc há miệng phun ra một ngụm máu xấu, nhất thời cảm thấy một trận dễ chịu, nhưng lại uể oải dị thường, khí huyết đã khô bại tới cực hạn.
- Rốt cuộc cũng đã hoàn toàn giải khai đạo phong ấn thứ tư! Rời khỏi nơi này! Nhất định phải rời khỏi nơi này!
Hắn cố gắng xốc lên tinh thần, lôi kéo thân thể mệt mỏi đi ra ngoài. Bên ngoài, Hồn Đôn Vũ tận tâm tận lực thủ hộ tòa cung điện này, không dám có một chút buông lỏng nào. Chung Nhạc miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Vũ sư huynh, chúng ta đi thôi! Mau chóng rời khỏi nơi này, cành nhanh càng tốt!
Hồn Đôn Vũ thấy hắn vô cùng suy yếu, vội vàng thu lại Phù Tang Thần Thụ, nói:
- Ta đỡ ngươi!
- Không cần!
Chung Nhạc hút mạnh một hơi, Thần Tâm chấn động, nỗ lực chế tạo ra càng nhiều khí huyết. Bất quá, khí huyết của hắn đã khô kiệt, năng lượng của Thần Tâm cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ, không cách nào khiến cho khí huyết hắn tăng lên quá nhiều.
- Không cần đỡ ta! Nếu ngươi đỡ ta, rất dễ bị người khác nhìn ra vấn đề!
Hắn vừa mới nói tới đây, một đạo thanh âm đột nhiên từ phía sau lưng vang lên:
- Vô Kỵ tiên sinh là muốn đi đâu vậy?
Chung Nhạc xoay người lại, mỉm cười nói:
- Chuyện ở trong này đã xong rồi, ta dự định rời khỏi!
Kẻ vừa lên tiếng chính là gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi lúc trước đã nghênh đón hắn tới đây, gọi là Phục Khiếu Sơn. Hắn quan sát Chung Nhạc một lúc, kinh ngạc nói:
- Vô Kỵ tiên sinh xem ra là vô cùng suy yếu, vì sao không lưu lại nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi điều dưỡng tốt rồi mới hãy rời đi? Quý phủ của ta ngược lại cũng có chút linh đan diệu dược, có thể khiến cho Vô Kỵ tiên sinh nhanh chóng khôi phục. Tiên sinh, hãy cho Khiếu Sơn một cơ hội để hiếu kính tiên sinh a?
Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, nói:
- Ta cũng muốn lưu lại thêm mấy ngày nữa, tiếc rằng chiến sự tiền tuyến căng thẳng, cũng không biết tình hình Thủy sư Thiên Đình và Thủy sư Bàn Hồ thị tấn công Âm Khang thị hiện tại như thế nào. Trên tiền tuyến cần phải có trí tướng, nếu ta không đi, thật lo lắng bọn họ sẽ bị thua thiệt!
Phục Khiếu Sơn mỉm cười, nói:
- Thì ra là thế! Vô Kỵ tiên sinh, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?
Hắn kéo tay Chung Nhạc, hết nhìn đông tới nhìn tây, thấp giọng nói:
- Thật không dám giấu diếm! Ta cũng muốn ra nơi phồn hoa bên ngoài đi dạo một vòng, tiếc rằng vẫn không có duyên phận này! Không biết tiên sinh có thể…
Chung Nhạc hiểu ý, mỉm cười nói: