Tư Mệnh ngẩng đầu lên nhìn vị Đại Đế Thượng Cổ to lớn khôn cùng này, lạnh nhạt nói:
- Ta tới đây cũng không phải là muốn cầu, mà là muốn ngươi tuân thủ lời thề năm xưa! Ta muốn ngươi tới giúp ta!
Mẫu Hoàng Đại Đế khom người từ trên cao nhìn xuống nàng, cười khanh khách, nói:
- Đó là ta phát thệ với Phục Hy, không phải phát thệ với ngươi! Ngươi không có quyền yêu cầu ta tuân thủ lời thề!
Tư Mệnh lấy cái đầu của Cổ Nhạc ra, nâng ở trong tay:
- Vậy nếu là do hắn yêu cầu thì sao? Trước khi hắn chết, đã yêu cầu ngươi cần phải tuân thủ lời thề năm xưa. Nếu vi phạm lời thề, ngươi sẽ biến thành Hỗn Độn!
Sắc mặt Mẫu Hoàng Đại Đế khẽ biến, nhìn về phía cái đầu của Cổ Nhạc. Chỉ thấy dưới cổ cái đầu kia còn dính theo một khối da trên lồng ngực, trên đó có lạc ấn Hỗn Độn, chính là Khế ước Hỗn Độn mà nàng và Chung Nhạc đã ký kết.
Tư Mệnh mang theo Khế ước Hỗn Độn đi tới, nếu nàng không đáp ứng yêu cầu, chỉ sợ Khế ước Hỗn Độn lập tức có hiệu lực, khiến cho nàng bị Hỗn Độn đồng hóa, biến thành khí Hỗn Độn, thân tử đạo tiêu không còn tồn tại.
- Ha ha ha… tiểu nha đầu rất lợi hại! Nếu ngươi đã mang Khế ước Hỗn Độn tới rồi, vậy ta đáp ứng ngươi là được!
Ánh mắt Mẫu Hoàng có chút thú vị nhìn nàng, cười tủm tỉm, nói:
- Bất quá, nếu ngươi đã tới rồi, vậy ngươi cũng không muốn biết vì sao bộ dáng hai chúng ta lại giống nhau như vậy sao?
Thân thể Tư Mệnh khẽ động, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi chưởng khống Thần khí Vãng Sinh, Thần khí Vãng Sinh và Thần khí Tạo Hóa chính là một thể. Ta sinh ra từ trong Thần khí Tạo Hóa, Thần khí Tạo Hóa khẳng định đã bị ngươi động tay chân, có gì đặc biệt chứ?
- Sai rồi! Sai rồi!
Mẫu Hoàng Đại Đế không ngừng chuyển động xung quanh nàng, cười khanh khách, nói:
- Ngươi đã đoán sai! Dung mạo của ngươi, ta cũng không có động bất luận tay chân gì. Dung mạo của ngươi kế thừa từ Phong An Ức, con gái của Phong Thường Dương. Dung mạo của ngươi và nàng giống nhau như đúc, quả thật chính là từ một khuôn mẫu khắc ra. Mà dung mạo của Phong An Ức, chính là kế thừa từ bản thân ta! Ta chính là bà ngoại của Phong An Ức!
Trong lòng Tư Mệnh đại chấn.
- Mẫu thân của Phong An Ức chính là con gái của ta!
Mẫu Hoàng Đại Đế cười ha hả, nói:
- Ta đã cùng một tôn Phục Hy sinh ra nàng! Phục Hy năm xưa cũng đồng dạng với Phục Hy hiện tại, vô cùng bác ái. Khi đó là niên đại của Phục Mân Đạo Tôn, ta cũng là một trong những Đại Đế Thượng Cổ tham gia nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi, đã cùng với ông ngoại của Phong An Ức phát sinh tình cảm, sinh ra một nữ nhi nửa Phục Hy nửa Mẫu Hoàng. Ta chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ gả cho Phong Thường Dương. Cũng là do nàng đứng giữa liên hệ, ta mới hợp tác với Phong Thường Dương, cùng nhau diệt trừ Vãng Sinh Thần Vương. Lại càng về sau, bọn họ đã sinh ra Phong An Ức. Bất quá, huyết mạch của Mẫu Hoàng đã bị áp chế, ở trên người Phong An Ức đã không còn Thần huyết Mẫu Hoàng, chỉ còn lại Thần huyết Phục Hy. Nhưng Phong An Ức vẫn là kế thừa dung mạo của ta!
- Thời điểm Phong Thường Dương quyết tâm chế tạo ra một đại sát khí cho Phục Hy Thần Tộc, ta liền cảm thấy cơ hội của ta đã tới! Cháu ngoại của ta có khả năng sẽ trở thành một hậu thủ của ta, trở thành một Mẫu Hoàng giúp ta biến Côn Tộc ta thành Chúa tể thế gian! Cháu ngoại của ta…
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Tư Mệnh, dang rộng tám cánh tay, mỉm cười nói:
- Cháu ngoại của ta, mau tới bên phía bà ngoại a! Phục Hy đã định trước sẽ bị diệt tuyệt, làm Phục Hy có gì tốt? Hãy đứng bên phía của bà ngoại! Ngươi đã chưởng khống Tổ Đình, kế thừa tài phú trăm vạn năm của Phục Hy thị, nếu ngươi đứng bên phía của ta, Côn Tộc ta sẽ có thể hùng cứ vũ trụ càn khôn, trở thành chủng tộc tôn quý nhất thế gian, cũng là chủng tộc duy nhất!
Tư Mệnh đứng trước mặt nàng, không chút cử động, một lúc sau mới mỉm cười hỏi:
- Ta là hậu thủ của ngươi?
Mẫu Hoàng Đại Đế cười híp mắt, nói:
- Ngươi là hậu thủ của ta! Ngươi là cháu ngoại của ta! Ngươi ở trong Thần khí Tạo Hóa giống như côn trùng vậy, không ngừng sinh sôi nảy nở, không ngừng phục sinh, ngươi chính là một Côn Tộc! Không! Hẳn là Mẫu Hoàng tôn quý nhất trong Côn Tộc!
Tư Mệnh xoay người, quay trở lên Lục Đạo Thiên Luân, lạnh nhạt nói:
- Mẫu Hoàng, không cần vi phạm lời thề của ngươi! Sử dụng toàn bộ tộc nhân của ngươi tới Tổ Đình ta, giúp ta đánh một trận. Bằng không, ngươi tự minh bạch hậu quả!
Mẫu Hoàng Đại Đế nhất thời ngơ ngẩn, lộ ra thần sắc không hiểu:
- Ta là bà ngoại của ngươi a…
- Ta không phải là Phong An Ức!
Tư Mệnh kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mang theo thần sắc miệt thị:
- Ta là Tư Mệnh! Ta là Tư Mệnh Phục Hy! Tôn Thần chủ chưởng sinh dục và tử vong! Hơn nữa, trước giờ Phong An Ức cũng chưa từng cho rằng chính mình là Mẫu Hoàng hoặc là Côn Tộc. Huyết mạch tôn quý nhất, sao có thể tự cam đọa lạc, thừa nhận chính mình là sâu kiến chứ? Mẫu Hoàng, cái mà ngươi gọi là hậu thủ, chẳng qua chỉ là bản thân ngươi tự cho là mà thôi. Ta đã giao đầu của Phục Hy cho ngươi, không nên tới trễ! Còn nữa…
Nàng lạnh lùng nói:
- Phục Hy ký kết khế ước chia đôi thiên hạ với ngươi, hắn sẽ không động tới ngươi, nhưng nếu ngươi làm ra thủ đoạn nhỏ gì đó, ta sẽ giết chết ngươi! Ta không có ký kết khế ước với ngươi, ngươi dám làm càn, dám có dị tâm, ta sẽ dám giết ngươi!
Lục Đạo Thiên Luân soạt một tiếng biến mất không thấy đâu nữa.
- Khốn kiếp!
Mẫu Hoàng Đại Đế tức giận không kềm nổi, ném cái đầu của Cổ Nhạc xuống đất, một cước đạp nát:
- Con ả thối tha! Ta ngược lại muốn nhìn một chút ngươi có thể kiêu ngạo tới khi nào? Mặc dù ta đã ký kết khế ước với Phục Hy, không thể làm trái, nhưng Phục Hy các ngươi căn bản sinh sôi phát triển không bằng được Côn Tộc chúng ta! Côn Tộc ta cuối cùng vẫn chính là Chúa tể của cái vũ trụ này!