- Các vị sư huynh, không tiễn!
- Dừng chân! Dừng chân a!
Năm vị Tông chủ Long Tộc liên tục khách khí, dứt lời liền vội vội vàng vàng rời đi. Đám đầu lĩnh các tộc khác cũng nhao nhao đứng dậy, ảo não rời đi. Có kẻ e ngại mặt mũi, nói lời từ giã với Chung Nhạc và Thủy Tử An, có kẻ da mặt quá mỏng, đơn giản thừa dịp hỗn loạn chạy mấy. Không bao lâu, đầu lĩnh các tộc tới đây vấn tội đã rời đi bảy tám phần.
Thánh Tộc trưởng Diêm Ma Thánh Tộc tiến lên, cười bồi nói:
- Chung Trưởng lão, thân thể Lão tổ tộc ta…
Lão tổ mà trong miệng hắn vừa nói, dĩ nhiên là chỉ Diêm Ma Ha. Diêm Ma Ha đã chết, nhưng thi thể Diêm Ma Ha tuyệt đối là bảo vật không tầm thường, cho nên Thánh Tộc trưởng Diêm Ma Thánh Tộc cũng không thể không mặt dày tới đây đòi lại.
- Đây là bảo vật của Kiếm Môn ta!
Chung Nhạc cực kỳ nghiêm túc nói. Thánh Tộc trưởng đầy mặt tươi cười, nói:
- Chung Trưởng lão nói đùa rồi! Tôn Ma xuất thân từ Diêm Ma Thánh Tộc ta, hắn là Ma Thần của Diêm Ma Thánh Tộc ta. Thánh Tộc chúng ta cần phải nghênh đón thi thể hắn trở về, ngày đêm cung phụng tế bái!
- Hiện tại đã là của Kiếm Môn ta rồi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Thánh Tộc trưởng ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười nói:
- Chung Trưởng lão không cần khinh người quá đáng! Diêm Ma Thánh Tộc ta chính là một trong Bát Đại Thánh Tộc của Ma Tộc, nội tình là ngươi không thể tưởng tượng nổi…
Chung Nhạc có chút kinh ngạc hỏi:
- Thánh Tộc trưởng đời trước của Bát Bộ Thánh Tộc chính là do ta đích thân giết chết, lẽ nào Diêm Ma Thánh Tộc lại muốn đổi một vị Thánh Tộc trưởng khác sao?
Sắc mặt Thánh Tộc trưởng Diêm Ma Thánh tộc kịch biến, phất ống tay áo xoay người rời đi. Kiếm Môn cuối cùng cũng thanh tịnh trở lại.
Chung Nhạc nhìn về phía thi thể Diêm Ma Ha. Chỉ thấy phần trên hộp sọ hắn đã bị xốc lên, nửa cái hộp sọ cực kỳ to lớn, giống như một cái nồi to lớn khôn cùng, rơi thẳng xuống chân núi Kiếm Môn Sơn. Mà tôn Ma Thần này vẫn còn chưa ngã, vẫn như cũ đứng sừng sững ở nơi đó.
- Cái hộp sọ này có thể luyện thành một cái bát Đại Hải a!
Thủy Tử An không dọa chết người thì không thôi, vừa mở miệng đã dọa Chung Nhạc tới mức nhảy dựng lên. Chỉ thấy hai mắt Thủy lão đầu sáng lên, lẩm bẩm:
- Bất luận dùng để đựng rượu hay là xem như Hồn binh dùng để thu người, chỉ sợ đều là bảo bối nhất đẳng nhất. Vừa bị thu vào trong bát liền sẽ bị luyện hóa sạch sẽ!
Chung Nhạc không biết nói gì, lắc đầu nói:
- Đại Trưởng lão, cái hộp sọ này vẫn là do ngươi xuất thủ luyện chế thành Hồn binh a. Còn cỗ nhục thân này của Diêm Ma Ha, ngươi cũng thu luôn đi. Đúng rồi! Ma Thần Huyết thì lưu lại cho ta một chút, ta còn cần dùng để bồi dưỡng Thần dược. Còn nữa! Chỗ này của ta còn có một cái xác rắn, hoặc là có thể luyện thành bảo vật không tầm thường gì đó!
Hắn lấy thi thể Xà Thần Xà Văn Cử ra, giao cho Thủy Tử An. Về phần Ma Thần Huyết, hắn chính là đòi giúp đám Thần dược Hồ Tam Ông. Hồ Tam Ông đi theo hắn một đường chịu khổ, bị hắn gặm sạch toàn bộ chùm lá sau gáy, cùng với mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân, kể cả một cánh tay nữa. Sau khi Chung Nhạc trở lại Kiếm Môn, đã lập tức trồng cây Thần dược này vào trong Thần Thổ, để cho nó an dưỡng. Thần Thổ chia cho Hồ Tam Ông nhiều gấp mười lần Thần Thổ của những Thần dược khác. Cái này khiến cho đám Thần dược Bản Lam, Long Quỳ hâm mộ không thôi. Ma Thần Huyết chất chứa linh tính cùng Thần tính cực kỳ khổng lồ, dùng để bồi dưỡng Thần dược, cũng có thể trợ giúp Thần dược nhanh chóng diễn sinh hơn.
Thủy Tử An nhìn thấy thi thể của Xà Văn Cử, ánh mắt nhất thời dại ra. Thi thể tôn Xà Thần này thật sự quá lớn, có thể quấn quanh Kiếm Môn Sơn tới mấy vòng. Nếu luyện chế nó thành bảo vật, sợ rằng sẽ là bảo vật cấp bậc Thần binh.
- Lẽ nào tiểu tử này thật sự đã đánh chết một tôn Thần Minh?
o0o
Sau khi phong ba bình ổn lại, cũng không lâu lắm, các tộc đã cuồn cuộn không ngừng chuyển tới một nhóm lại một nhóm nô lệ Nhân Tộc. Thủy Tử An cùng với đám Trưởng lão của Trưởng Lão Hội bận rộn tới bận rộn lui, an bài lãnh địa cho đám Nhân Tộc này, cũng không ai tới quấy rầy Chung Nhạc.
Thời gian này, Chung Nhạc tiếp tục nghiên cứu Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh. Quên tới mức ăn quên ngủ. Môn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh này không chỉ là Trận pháp Truyền tống, đồng dạng cũng là một môn tâm pháp, công pháp. Theo hắn càng nghiên cứu tinh tế, cũng phát hiện càng nhiều tinh diệu hơn. Nghiên cứu càng sâu, sẽ càng phát giác môn công pháp này bác đại tinh thâm, tựa hồ là vô cùng vô tận, đủ khiến cho hắn nghiên cứu cả cuộc đời.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc một môn công pháp thâm sâu khó lường như vậy. Trong những môn công pháp mà hắn từng tiếp xúc qua, cao thâm nhất cũng chỉ là Thần Ma Thái Cực Đồ do bản thân hắn khai sáng ra. Bất quá, cho dù là Thần Ma Thái Cực Đồ, so với Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh vẫn là thua kém cả ngàn vạn dặm.
Không Gian và Thời Gian chính là hai loại văn lộ Đồ đằng phức tạp nhất, khó thấu hiểu nhất. Nghĩ muốn hiểu rõ hai loại văn lộ Đồ đằng này, cần phải hao phí không biết bao nhiêu thời gian.
- Tân Hỏa vẫn là không tầm thường a! Tùy tiện lấy ra một môn công pháp cũng đều kinh người như vậy!
Trong lòng Chung Nhạc không khỏi tán thán. Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh có thể nói là một bộ phận tương đối quan trọng trong Truyền thừa Tân Hỏa, nhưng công pháp tương tự sợ rằng cũng không phải số ít. Nếu thật sự đạt được toàn bộ Truyền thừa Tân Hỏa, như vậy sẽ kinh người tới mức nào?
Trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh còn có rất nhiều loại thần thông công kích, nhưng những thần thông công kích này lại có yêu cầu phi thường cao đối với pháp lực cùng cảnh giới. Chung Nhạc đoán chừng đây đều là thần thông Thần cảnh, cần có chuỗi văn lộ Đồ đằng Thần cấp giao thoa mới có thể xây dựng thành, chỉ khi nào hắn tu luyện tới cảnh giới Nguyên thần Thuần dương mới có thể thi triển ra được.
- Trời ạ! Là thần thông chỉ có Nguyên thần Thuần dương mới có thể thi triển…
Chung Nhạc nhất thời rợn cả tóc gáy, triệt triệt để để bị hù dọa. Thần thông của môn công pháp này yêu cầu thật sự quá đáng sợ rồi, trước khi tu thành Nguyên thần Thuần dương căn bản đừng nghĩ sử dụng được.
- Có thể nhìn nhưng không thể dùng! Đúng là biến thái!