Mục Tô Ca gặp mặt Chung Nhạc, nhất mực cung kính hỏi.
Chung Nhạc nhìn xuống dưới chân núi, chỉ thấy dưới chân núi có trăm vạn Thần Ma đứng đó, chỉnh tề như một, chính là Hổ Giao Phiêu Kỵ do Mục Tô Ca thống soái, lắc đầu nói:
- Không cần đợi nữa! Hôm nay lập tức lên đường đi Vũ trụ Cổ lão. Sau khi tới Vũ trụ Cổ lão, ta sẽ có thể thành tựu Thiên Thần! Bất quá, Điện hạ, lần này chỉ là ta và ngươi đi Vũ trụ Cổ lão mà thôi. Hổ Giao Phiêu Kỵ mục tiêu quá lớn, sợ rằng sẽ kinh động các thế lực của Vũ trụ Cổ lão, dẫn tới bất trắc không cần thiết. Ngươi vẫn là lưu Hổ Giao Phiêu Kỵ ở nhà a!
- Một kẻ cũng không mang theo?
Mục Tô Ca nhất thời ngẩn người, cuối cùng nói:
- Vậy cứ làm theo lời tiên sinh a!
Hắn lập tức xoay người xuống núi, đích thân đưa Hổ Giao Phiêu Kỵ trở về Tiên Thiên Cung, qua không bao lâu đã một mình quay lại, mỉm cười hỏi:
- Tiên sinh, đã có thể khởi hành rồi chứ?
Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên mặt hắn, nửa cười nửa không hỏi:
- Điện hạ đã lưu lại bao nhiêu Hổ Giao Phiêu Kỵ?
Sắc mặt Mục Tô Ca ửng đỏ, nói:
- Thật sự không thể gạt được tiên sinh! Tô Ca lo lắng chuyến đi này nguy hiểm, đã lưu lại một vạn Phiêu kỵ đề phòng bất trắc. Hiện tại chi đại quân này đang ẩn thân trong Bí cảnh Nguyên thần của Tô Ca!
Âm Phần Huyên nhất thời nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ:
- Mục Tô Ca quả nhiên đã lưu lại một đám Thần Ma! Chỉ là phu quân làm thế nào biết được Mục Tô Ca đã giấu lại một chút đại quân Thần Ma?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Điện hạ, rốt cuộc là bao nhiêu?
Mục Tô Ca không khỏi thán phục, khom người nói:
- Thật không dám giấu diếm! Trong Bí cảnh Nguyên thần của Tô Ca cất giấu ba vạn Hổ Giao Phiêu Kỵ! Tiên sinh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ nội tình của Tô Ca!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Ngươi giấu toàn bộ trăm vạn Hổ Giao Phiêu Kỵ vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, còn muốn giấu diếm ta sao?
Mục Tô Ca hoàn toàn phục rồi, nói:
- Tiên sinh làm sao biết được ta giấu trăm vạn Hổ Giao Phiêu Kỵ ở trong Bí cảnh Nguyên thần?
- Ta có Vọng Khí Thuật, trăm vạn Thần Ma ẩn thân trong Bí cảnh Nguyên thần của ngươi, nên đã khiến cho khí tức cùng khí thế của ngươi mạnh mẽ dâng trào, làm sao có thể giấu diếm được ta?
Chung Nhạc thản nhiên nói.
- Vọng Khí Thuật?
Trong lòng Mục Tô Ca nhất thời nghiêm nghị.
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, bày ra bộ dáng thần bí khó lường. Bản thân hắn cũng không biết Vọng Khí Thuật gì, mà là đã dệt ra tơ nhân quả của trăm vạn Thần Ma Hổ Giao Phiêu Kỵ, nhét vào trong mạng lưới nhân quả của chính mình. Nhất cử nhất động của mỗi một Thần Ma Hổ Giao Phiêu Kỵ đều liên lụy tới tơ nhân quả, Mục Tô Ca có mang theo đám Hổ Giao Phiêu Kỵ kia hay không, tự nhiên là không thể gạt được hắn.
- Ngươi muốn dẫn theo Hổ Giao Phiêu Kỵ, ta cũng chỉ có thể tùy ngươi!
Chung Nhạc nói:
- Bất quá, nếu gặp phải nguy hiểm, Hổ Giao Phiêu Kỵ tổn thất thảm trọng, ngươi cũng không được trách ta a!
Mục Tô Ca khom người xưng vâng.
- Phu nhân, ngươi lưu lại nơi này, giáo luyện Tiên Thiên Cấm Quân! Ta đi theo Điện hạ tới Vũ trụ Cổ lão một chuyến!
Chung Nhạc dặn dò Âm Phần Huyên một tiếng, sau đó quay sang nói:
- Điện hạ, chúng ta đi thôi!
Mục Tô Ca vỗ tay một cái, chỉ thấy một chiếc lâu thuyền dài tới ngàn dặm từ trong biển mây phía dưới Thánh địa Tấn Vân bay lên, phiêu phù song song với Thánh địa. Một đạo hồng quang biến thành một đạo trường hồng, một đường trải thẳng tới dưới chân hai người Chung Nhạc. Mục Tô Ca khách khách khí khí nói:
- Tiên sinh, xin mời!
Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát. Chiếc lâu thuyền này vô cùng xa hoa, trên đầu thuyền còn đứng một tôn Tạo Vật Chủ, chưởng khống chiếc lâu thuyền này. Hắn không khỏi lắc đầu, nói:
- Điện hạ, chúng ta đi bộ!
- Đi bộ sao có thể thể hiện thân phận địa vị của chúng ta được? Đừng nói sau khi tới Vũ trụ Cổ lão sẽ người ta xem nhẹ, cho dù là trên đường gặp được cố hữu của Tinh vực Tử Vi, cũng sẽ bị bọn họ cười nhạo một phen a!
Mục Tô Ca mỉm cười, nói:
- Tiên sinh, những cái khác ta đều nghe theo ngươi, duy chỉ có cái này, ta không nghe theo ngươi rồi! Ta thân là Tam Thái tử của Tiên Thiên Cung, đi Vũ trụ Cổ lão giải cứu Phù Thử sư huynh, lại phụng mệnh Thiên Đế hạ giới bình định phản loạn, danh chính ngôn thuận, sao có thể không có chút thanh thế nào được?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi để cho tôn Tạo Vật Chủ này lái thuyền đi trước, đợi chúng ta tại Thần Thành thứ chín. Nếu tới lúc đó hắn vẫn còn sống, chúng ta lên thuyền là được!
Mục Tô Ca vung tay lên, lệnh cho tôn Tạo Vật Chủ kia lái thuyền đi trước, nói:
- Ngươi đi trước, tới Thần Thành thứ chín đợi ta và tiên sinh!
Tôn Tạo Vật Chủ Tiên Thiên Cung kia nhận lệnh, điều khiển chiếc lâu thuyền hoa lệ này bay đi. Chung Nhạc tế khởi một chiếc thuyền nhỏ, cùng Mục Tô Ca lên thuyền. Mục Tô Ca mỉm cười, nói:
- Tiên sinh thật sự là thanh bần liêm khiết! Ngày khác ta sẽ tặng cho tiên sinh một vài chiếc lâu thuyền, đại hạm, cũng tiện để cho tiên sinh đại triển uy phong!
Chiếc thuyền nhỏ bay ra khỏi Thánh địa Tấn Vân. Qua nửa ngày, Chung Nhạc vứt bỏ chiếc thuyền nhỏ, đổi sang một chiếc lâu thuyền. Mục Tô Ca thấy chiếc lâu thuyền này ngược lại cũng rất không tệ, mỉm cười hỏi:
- Mới vừa rồi tiên sinh còn bảo ta không được khoa trương, vì sao hiện tại ngược lại chính mình khoa trương rồi?
Chung Nhạc lặng yên không đáp. Hai người lại đi thêm nửa ngày, Chung Nhạc thu hồi lâu thuyền, tế khởi một chiếc Bảo liễn. Mục Tô Ca càng thêm kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Tiên sinh chuẩn bị thật nhiều trang phục và đạo cụ a!
Chung Nhạc cứ cách mỗi nửa ngày lại đổi một kiện Thần binh di chuyển, đã thay đổi suốt sáu lần. Một ngày này, hai người đang cưỡi Thiên toa phi hành, đi ngang qua một tòa Thánh địa. Chỉ thấy chiến hỏa nổi lên khắp nơi, Thần Ma đại chiến, là hai Thần Tộc quy mô hoành đại đang khai chiến, vô số Thần Ma tham chiến, các loại bảo vật ra hết, giết tới trời long đất lở, thi rơi như mưa.