Hiên Viên Mặc nhìn đôi mắt nhỏ của Mạc Vân Quả tràn ngập chờ mong, lập tức nắm bàn tay lại, khí phách nói: "Đi thôi, ta mang nàng đi!"
Nói lời này, Hiên Viên Mặc liền nắm tay Mạc Vân Quả muốn đi khỏi cách rừng này.
Mà bên ngoài, mà bên ngoài đám thị vệ không hề hay biết vương gia bị ám sát, còn ở nơi đó nói nói cười cười, cho đến khi Hiên Viên Mặc cả người đầy máu nắm tay Mạc Vân Quả ra trước mặt bọn họ.
Bọn thị vệ: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn đi đâu?
Hiên Viên Mặc nhìn vẻ mặt thị vệ dại ra, mày nhăn lại, hơi thở cả người lập tức trở nên sắc bén.
"Các ngươi đang nhìn cái gì?"
Giọng nói trầm thấp ở địa phương trống trải vang lên, bọn thị vệ chỉ có thể cảm giác được từng đợt gió lạnh đâm vào tận xương cốt.
"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ! Xin Vương gia thứ tội!"
Động tác nhất trí chắm tay quỳ xuống, nội dung giống nhau đồng loại vang lên, Mạc Vân Quả nhìn đám người quỳ trên đất, không nói gì.
"Nơi nào là cứu giá chậm trễ! Nhóm người này căn bản là không hề biết biết vương gia của bọn họ bị ám sát đi!"
"Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ cấp dưới ngu như heo!"
"Ha ha ha ha! Câu nói của lầu trên thật kinh điển 666666"
"Điệu thấp điệu thấp!"
"Ai nha má ơi, đây là một dàn thị vệ ngốc nha! Cười chết bảo bảo!"
"Lầu trên đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã hơn 1000 tuổi!"
"Thân là cự long nhất tộc, 1000 tuổi chỗ ta chỉ là một bảo bảo! ( ̄︶ ̄*)"
......
Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp thế mà còn có cả rồng, nàng rất tò mò,là sao rồng có thể thấy được phòng phát sóng trực tiếp của nàng, bèn hỏi: "Cự long ngươi nhìn kiểu gì?"
Cự long: "Dùng đôi mắt xem nha!"
Quần chúng phát sóng trực tiếp: Nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!
Hiên Viên Mặc nhìn một đám người quỳ trên mặt đất, trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh.
Hắn cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả, lại phát hiện người phía sau đang thất thần!
Thất thần!! Như vậy có nghĩa là không nhìn thấy dáng vẻ lãnh khốc bá đạo của hắn hay sao!
Hiên Viên Mặc: Trái tim của bảo bảo thật đau, nhưng bảo bảo không thể nói.
Bởi vì trên người Hiên Viên Mặc còn có thương tích, cho nên bọn thị vệ gấp rút tìm một đại phu đến đây, băng bó vết thương.
Hiên Viên Mặc một chút cũng không thèm để ý tới vết thương chỉ gắt gao nắm lấy tay Mạc Vân Quả, mặc kệ đại phu nói như thế nào cũng không buông ra.
Vì thế tin đồn Tam vương gia yêu mĩ nhân không yêu sinh mệnh trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Trong hoàng cung, Hoàng Thượng Hiên Viên Thất cùng tướng quân Mạc Liệt vừa nghe được tin tức này liền nhìn nhau cười.
Hiên Viên Thất: Đệ đệ nhà mình rốt cuộc thông suốt!
Mạc Liệt: Không cần lo lắng nữ nhi nhà mình gả không được!
Hiên Viên Thất cùng Mạc Liệt: Lúc trước để tiểu Mặc ( tiểu Quả) đi dâng hương quyết định này thật là quá chính xác!
Hiên Viên Mặc nhìn Mạc Vân Quả không hề biết chuyện gì đang xảy ra trong hoàng cung, trong đầu chỉ có các loại ý nghĩ hạnh phúc không ngừng tuôn ra.
Tỷ như, tay Thân Thân nhà mình thật mềm! Thân Thân nhà mình không có ý thoát khỏi tay mình! Thân Thân nhà mình thật đáng yêu! Thân Thân nhà mình......
Tuy rằng thế giới nội tâm của Hiên Viên Mặc cực kỳ phong phú, nhưng bên ngoài vẫn trưng ra vẻ lạnh lẽo, người sống chớ gần.
Mà lọt vào trong mắt Mạc Vân Quả, cái tên Hiên Viên Mặc rõ ràng đang bất mãn với mình.
Cũng may, Mạc Vân Quả cũng không để ý điểm này, dù sao ngươi bất mãn kệ ngươi, ta cứ muốn đi theo ngươi đấy.
Bởi vì ngươi là mục tiêu nhiệm vụ của ta nha! (*^▽^*)
Hiên Viên Mặc mang Mạc Vân Quả về phủ đệ của mình, chẳng sợ Mạc tướng quân phái người tới mời Mạc Vân Quả trở về, hắn còn lâu mới thả người.
Dùng suy nghĩ của Hiên Viên Mặc mà nói, Thân Thân nhà mình chỉ có thể ở nhà mình, chỉ có đặt ở bên người mới an tâm!
Mạc Liệt cùng Hiên Viên Thất thấy tình huống này, tâm tình lo lắng cũng buông lỏng hơn.
Mà Hiên Viên Thất quyết định đánh nhanh thắng nhanh, định ban hôn sự của Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Mặc.