Tập Bạo lại không nghe Mạc Vân Quả nói gì, hắn ta trực tiếp đứng lên, muốn kéo cổ tay Mạc Vân Quả lại bị cô linh hoạt né tránh.
“Cô lại đánh với tôi một trận.” Tập Bạo trực tiếp dùng ngữ khí ra lệnh mà nói.
Còn không chờ Mạc Vân Quả lên tiếng, Bạch Ngọc ở một bên đã nói xen vào: “Dựa vào cái gì? Tiểu mỹ nhân là của tôi, anh đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Tập Bạo cười lạnh một tiếng đáp lễ: “Anh? Anh để Lãnh Ngạo ở chỗ nào?”
Bạch Ngọc liếc liếc qua phía Lãnh Ngạo trả lời: “Đem tiểu mỹ nhân tặng cho tôi, anh muốn cái gì tôi cũng cho anh, như thế nào?”
Lãnh Ngạo hơi hơi cúi đầu, tay phải vô ý thức vuốt ve ngón tay cái tay trái.
Hắn cũng không vội vàng trả lời cây hỏi của Bạch Ngọc, lần này, vừa hay tại ra có hội cho Tập Bạo phản bác.
“Chậc, Lãnh Ngạo cũng không thèm trả lời anh.” Tập Bạo cười lạnh một tiếng, ngược lại nói với Lãnh Ngạo: “Tôi không cần cô ấy, chỉ cần cô ấy đánh với tôi một trận là được.”
Lãnh Ngạo vẫn như cũ không nói gì, lần này, đến lượt Bạch Ngọc dỗi ngược.
“Nha! Lãnh ngạo cũng không để ý tới anh sao!” Biểu tình của Bạch Ngọc cực kỳ thiếu đòn.
Tập Bạo hừ lạnh một tiếng, không thèm so đo với Bạch Ngọc.
Mạc Vân Quả nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nói với Lãnh Ngạo: “Nếu như không có việc gì, tôi về phòng trước.”
Nói xong câu đó Mạc Vân Quả đứng lên muốn lên phòng, những rĩ rành Lãnh Ngạo không có ý muốn thả cô đi.
“Con gái ngoan thân ái, con không thấy bản thân nên giải thích cái gì sao?”
Lãnh Ngạo vẫn như cũ cúi đầu, tay phải vẫn như cũ vuốt ve ngón tay cái tay trái.
Giọng nói của hắn vẫn thanh lãnh ngư cũ, những trong lời nói kia lại có chút nghiền ngẫm.
Mạc Vân Quả quay đầu nhìn về phía Lãnh Ngạo, lắc đầu nói: “Tôi phải giải thích cái gì?”
Lãnh Ngạo cũng không nhìn Mạc Vân Quả, mà thấp thấp giọng nói: “Tỷ như, hai người kia vì sao lại ở chỗ này?”
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Tập Bạo nói: “Tôi cùng hắn đánh một trận, thua.”
Sau đó cô lại nhìn về phía Bạch Ngọc nói: “Người này tôi không quen biết.”
Bạch Ngọc nghe được Mạc Vân Quả trả lời, khóe miệng hơi cong, thật hay cho một câu không quen biết……
Làm sao bây giờ, anh thật sự càng ngày càng thích tiểu mỹ nhân……
Thật là có cá tính, cô như vậy, càng làm cho bản thân có thêm dục vọng.
Lãnh Ngạo hiển nhiên cũng không tin lời Mạc Vân Quả nói, ở trong mắt xem ra, nhất định là Mạc Vân Quả đi “Câu dẫn” bọn họ.
Hai người kia nhưng đều không phải kẻ an phận gì, cũng không phải loại người tùy ý thông đồng.
Nếu bọn họ đã tìm tới cửa, như vậy nhất định là Mạc Vân Quả trêu chọc bọn họ trước.
Lãnh Ngạo nhìn thoáng qua Bạch Ngọc, nhàn nhạt nói: “Anh muốn cô ấy?”
“Đương nhiên.” Bạch Ngọc hơi cong môi nói.
Lãnh Ngạo đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không hề tồn tại trên người nói: “Chúng ta đi nói chuyện điều kiện.”
Nói xong, Lãnh Ngạo đi vào trong thư phòng trước, Bạch Ngọc nối đuôi đi theo sau, mà Tập Bạo thấy thế cũng nhấc chân đi theo.
Trong toàn bộ quá trình này ba người không hề có ý hỏi qua ý kiến của Mạc Vân Quả, đối với bọn họ mà nói, Mạc Vân Quả cuối cùng chỉ là vật phẩm giao dịch mà thôi, đi hay ở, đều do một tay bọn họ định đoạt.
Mạc Vân Quả thấy ba người rời khỏi đại sảnh, cũng về phòng của mình.
Còn việc họ muốn nói cái gì, cô không có hứng thú.
Cuộc sống của cô, là do cô tự nắm giữ trong tay.
Cùng lúc đó, thư phòng đang triển trai một hồi biện luận xem đoạn thời gian kế tiếp Mạc Vân Quả sẽ ở cùng ai.
Cuối cùng, vẫn là Bạch Ngọc thuyết phục được hai người còn lại.
Lý do Bạch Ngọc có thể thuyết phục bọn họ rất đơn giản, anh có thể “Dạy dỗ” Mạc Vân Quả……