“Lúc trước, lúc tiểu Quả Quả sắp rời khỏi vị diện của Diệp Hành, nếu ta không nhớ lầm, cô ấy rơi lệ, mà Diệp Hành, cũng rơi lệ.”
“Hai người nước mắt giao hòa lẫn nhau, hai giọt nước mắt kia, hẳn là vẫn bảo tồn nơi Diệp Hành.”
“Ta tra xét rất nhiều tư liệu, cho ra một kết luận, Diệp Hành, có lẽ đã nuốt giọt nước mắt kia rồi.”
“Đương nhiên, ngoài ra có thể có người giúp hắn dung hợp giọt nước mắt kia, dung nhập vào máu, dung nhập vào cốt tủy, dung vào nhập linh hồn.”
“ Ừm…… Chủng tộc của Tiểu Quả Quả có chút đặc thù đi? Nếu đó chỉ là một người bình thường, cũng không có cách nào cảm nhận được cảm tình của người khác.”
“Đương nhiên rồi, loại cảm giác này cần phải có biên độ dao động rất lớn mới có thể cảm nhận được tình cảm của người khác, hơn nữa, ừm…… Theo ý của ta, lấy cái chỉ số EQ kia của tiểu Quả Quả, phỏng chừng là đem cảm tình ngộ nhận là thương tâm đi? Dù sao chúng ta cũng không hề nhìn thấy chút thương tâm nào trên mặt Diệp Hành.”
Một loạt lập luận này của Hàn Nghênh Tùng, lập tức liền nhấc lên sóng to, trong loạt lập luận này, trọng điểm rất nhiều.
Cái gì gọi là chủng tộc đặc thù của tiểu Quả Quả! Cái gì gọi là với EQ kia của tiểu Quả Quả! Ừm…… Tốt thôi, EQ cũng không cao……
Hơn nữa! Cái kia cũng đúng! Thế mà đem nước mắt của tiểu Quả Quả nuốt xuống! Nuốt!! Xuống! Đi!
“A a a a! Nói như vậy, không phải nghi vấn càng ngày càng nhiều sao!”
“Xong rồi xong rồi, cái này thật sự đừng nghĩ ngủ!”
“Xong rồi xong rồi, ta sẽ triệt triệt để để mất ngủ!”
“Ta vẫn luôn cho rằng tiểu Quả Quả nhà ta là người!”
“ Như vậy tiểu Quả Quả nhà ta không phải người sao? Đó là cái gì? ( nghi hoặc)”
“Là…… Là quỷ?”
“Lầu trên cáu bẩn!”
“Đại thần đừng đi! Trả lời vấn đề của chúng ta đi mà!”
Mạc Vân Quả nhìn Hàn Nghênh Tùng giải thích, sau đó dừng lại ở tên của hắn ta một lúc, “Dược tề chi vương”.
Mạc Vân Quả vẫn luôn nghi ngờ bản thân, rồi đột nhiên có một ngày có người nói với cô, cô không phải người?
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cũng không rối rắm lâu lắm, cô vẫn kiên định cho rằng mình lag con người, còn về việc tại sao cô lại cảm thấy Diệp Hành thương tâm, x như người này giải thích không sai.
Đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không nghĩ tới đó là, thật ra nhận thức về mặt cảm xúc đúng là có chút vấn đề, dù sao, rõ ràng Diệp Hành có phần sợ hãi nhiều hơn……
Hàn Nghênh Tùng mới vừa nói xong nhưng lời kia, liền bị phòng phát sóng trực tiếp cưỡng chế rời khỏi, hắn ta thậm chí không kịp thấy phản ứng của Mạc Vân Quả.
Hàn Nghênh Tùng chỉ cảm thấy tinh thần đau từng cơn, tiếp theo đó là âm thanh của cảnh cáo máy móc.
“Người sử dụng Dược Tề Chi Vương trái với luật bảo hộ vũ trũ, tự mình để lộ bí mật thân phận chủ nhân phát sóng trực tiếp, hệ thống quan khán phát sóng trực tiếp hạ hai cấp, cướp đoạt tinh thần lực một tháng, lấy cảnh cáo này, nếu như có lần sau, trực tiếp mạt sát!”
Hàn Nghênh Tùng lập tức phun ra một búng máu tới, đồng thời trong mắt quay cuồng sợ hãi ngập trời.
Về thân phân chủ nhân phòng phát sóng trực tiếp, thật ra nếu để lộ cũng không phải chịu trừng phạt, nếu là người có thân phận đặc thù một chút, cũng chỉ đơn giản cảnh cáo một chút, mà không phải trừng phạt nghiêm trọng như thế.
Mà trừng phạt thế này, chỉ có thể nói lên một vấn đề!
Thân phận của Mạc Vân Quả, đặc thù đến cực điểm!
Thậm chí, chỉ có một câu cô là chủng tộc đặc thù mà không phải con người đã phải chịu trừng phạt nghiêm trọng như thế!
Toàn bộ tinh thần của Hàn Nghênh Tùng giống như năm bè bảy mảng, nơi nơi kích động quay cuồng, hắn ta lại phun ra một búng máu, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ.
“Mạc! Vân! Quả!”
Hàn Nghênh Tùng gằn từng chữ một gọi tên cô, ngay sau đó, hôn mê bất tỉnh.
Mà tất cả chuyện này, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không biết, Mạc Vân Quả, cũng không biết……