"Alo."Giọng nói từ tính từ đầu dây bên kia vang lên, Mạc Vũ lập tức nổi giận, chọc em gái của anh thương tâm như vậy, thế mà giọng nói lại nhàn nhã biết bao nhiêu!
"Cậu biết sai rồi sao?" Mạc Vũ chịu đựng tức giận hỏi.
Kỷ Vô Ngu:?
Mạc Vũ thấy Kỷ Vô Ngu không nói lời nào, liền cho rằng hắn cam chịu, lúc ấy hắn thật sự khi dễ em gái của anh.
Mạc Vũ mấp máy môi thập phần không vui nói: "Thân là một người đàn ông, cậu làm như vậy không cảm thấy cảm thấy thẹn sao?" Dám khi dễ em gái nhà anh! Tức giận a!
Kỷ Vô Ngu:? Vẻ mặt mộng bức.
Mạc Vũ siết chặt di động, anh nghe thanh âm hít thở bên kia, cả người càng thêm tức giận.
Kỷ Vô Ngu hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe bên kia nói hai ba câu rồi ngắt điện thoại, hình như rất tức giận?
Kỷ Vô Ngu:......
Mạc Vũ cắt đứt điện thoại, lúc sau, ở trong lòng âm thầm quyết định kiên quyết không cho Kỷ Vô Ngu cùng em gái lui tới.
Vì thế vào lúc ban đêm, khi Kỷ Vô Ngu tới đón Mạc Vân Quả, lại bị cấm tiến vào công ty.
Kỷ Vô Ngu:?
Mạc Vũ hạ tử lệnh, kiên quyết không cho Kỷ Vô Ngu bước vào công ty, nửa cái chân đều không được!
Kỷ Vô Ngu tuy rằng có thể xông vào, nhưng tưởng tượng ra nếu hắn làm như vậy Thân Thân sẽ không cao hứng, hắn đành bỏ qua ý niệm này.
Ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ Mạc Vân Quả xuống dưới.
Lúc Mạc Vân Quả được Mạc Vũ dắt xuống lầu, liền thấy được Kỷ Vô Ngu đứng ở bên ngoài biểu tình đạm bạc.
Tuy rằng biểu tình đạm bạc kia vừa mới thấy Mạc Vân Quả trong nháy mắt liền biến thành vẻ mặt si hán......
"Thân Thân ~" Kỷ Vô Ngu bước nhanh đi tới trước mặt Mạc Vân Quả muốn nắm tay cô, nửa đường lại bị Mạc Vũ cản trở.
Kỷ Vô Ngu:......
Mạc Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Kỷ tổng đã lâu không thấy."
Kỷ Vô Ngu nhìn thoáng qua thái độ ác liệt của Mạc Vũ, dùng ánh mắt dò hỏi Mạc Vân Quả đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Vân Quả giờ phút này cũng thực mê mang, anh trai nhà mình đột nhiên lại biến thành như vậy?
Mạc Vũ vừa thấy Kỷ Vô Ngu cư nhiên dám dùng ánh mắt uy hiếp nhìn em gái, càng tứ giận.
Anh trực tiếp chắn trước mặt Mạc Vân Quả nói: "Kỷ tổng xin không cần nhiều lời."
Kỷ Vô Ngu khẽ cau mày nói: "Mạc tổng đây là có ý tứ gì?"
Mạc Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Kỷ tổng dám làm không dám nhận sao? Tôi thật mở rộng tầm mắt đó."
Kỷ Vô Ngu:......
"Mạc tổng đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu." Kỷ Vô Ngu mắt lạnh nhìn Mạc Vũ.
Mạc Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua em gái ngoan ngoãn nhìn Kỷ Vô Ngu, trong lòng đau xót, quả nhiên bị tên hỗn đản này làm thương tâm rồi, bằng không làm sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn vậy!
"Việc cậu làm mà cậu còn không rõ sao!" Mạc Vũ thập phần đúng lý hợp tình phản bác.
Kỷ Vô Ngu cảm thấy có chút vô ngữ, hắn căn bản là cái gì cũng không có làm được không!
Chẳng lẽ......
Kỷ Vô Ngu nhìn thoáng qua Mạc Vũ, ở trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ mình vụng trộm gây ra ít phiền toái lại bị phát hiện?
Kỷ Vô Ngu càng nghĩ càng chắc chắn là khả năng này, vì thế hắn nói: "Tôi thừa nhận tôi cố ý tìm cho anh ít phiền toái nhỏ, nhưng không phải do anh gây cản trở tôi với Thân Thân sao~ huống hồ vài chỗ phiền toái này trong mắt Mạc tổng không là cái gì đi?"
Mạc Vũ:!!!
Thì ra gần đây anh phải làm nhiều việc như vậy! Cảm tình đều là người này giở trò quỷ! Tức giận a!
Mạc Vũ cắn chặt răng nói: "Còn có."
"Còn có cái gì?" Kỷ Vô Ngu hỏi ngược lại.
Mạc Vũ xoa nhẹ tóc Mạc Vân Quả một chút nói: "Cậu khi dễ Quả Nhi nhà tôi."
Kỷ Vô Ngu:...... Hắn đau cô còn không kịp được không!
- ------