Bạch Tiểu Hoa biết, hiện tại chỉ có Kỷ Vô Ngu mới có thể bảo hộ mình, cho nên vô luận thế nào, cô ta đều phải tìm hắn che chở.
Kỷ Vô Ngu nhướng mày nhìn về phía Thẩm Nhất Luân, phải biết rằng Bạch Tiểu Hoa chính là nữ chủ thế giới này, lại có người tìm cô ta gây phiền toái, kết cục tương lai nhất định sẽ rất thảm nha.
Mạc Vân Quả nhìn Thẩm Nhất Luân trước mắt cay mắt, đứng ở một bên, không nói gì.
Bạch Tiểu Hoa kéo kéo tay Áo Kỷ Vô Ngu, đáng thương hề hề nói: "Kỷ ca ca......"
Bạch Tiểu Hoa nửa cắn môi, nhìn qua đáng thương, chọc người trìu mến.
Mà lúc này ở trong mắt người ngoài, cô ta giống như đang tản ra vầng hào quang, mọi sẽ không hỏi nguyên do mà thấy thiên vị cô ta.
Đây là mị lực của nữ chủ, đây là con gái ruột của tác giả nha!
Kỷ Vô Ngu gỡ tay của Bạch Tiểu Hoa ra, lãnh đạm nói: "Có việc?"
Bạch Tiểu Hoa nỗ lực không cho mình khóc, trong lòng lại không kiên nhẫn với việc Kỷ Vô Ngu biết rõ cố hỏi.
Rõ ràng biết mình tới cầu hắn, vì sao còn hỏi như vậy? Còn không phải muốn thân thể của mình sao?
Mạch não của Bạch Tiểu Hoa quả thực tươi mát, cái gì đều có thể liên tưởng đến thân thể của cô ta.
"Kỷ ca ca, nếu anh muốn thân thể của em, em cho anh là được......"
Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Kỷ Vô Ngu.
Kỷ Vô Ngu:......
Bạch Tiểu Hoa nói lời này, giống như Kỷ Vô Ngu có thể có được thân thể của cô ta là một việc vô cùng vinh hạnh vậy.
Kỷ Vô Ngu cười lạnh một tiếng nói: "Đừng, tôi đối với thân thể cô một chút cũng không có hứng thú."
Thẩm Nhất Luân cũng cười nhạo một tiếng, hắn ta trên dưới đánh giá Bạch Tiểu Hoa nói: "Thân thể này của cô, có nào điểm giá trị có thể làm Kỷ tổng coi trọng?"
Sắc mặt của Bạch Tiểu Hoa biến đổi, đột nhiên cô ta lui về phía sau một bước, đôi tay đặt ở trước ngực, làm dáng vẻ bị xâm phạm.
"Anh không thể vũ nhục tôi như vậy! Tôi là người rất có tôn nghiêm! Tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng thân thể của mình!"
Kỷ Vô Ngu:......
Thẩm Nhất Luân:......
Mạc Vân Quả nhìn dáng vẻ của Bạch Tiểu Hoa, khó hiểu hỏi một câu: "Vì sao cô lại cảm thấy mọi người có hứng thú với thân thể của cô?"
Bạch Tiểu Hoa nghe được lời này, đầu ngước lên, làm dáng vẻ cao ngạo.
"Đương nhiên bởi vì thân thể của tôi thuần khiết nhất, không giống cô, đã rách nát......"
Bạch Tiểu Hoa nói còn không xong đã bị Kỷ Vô Ngu bóp yết hầu, ánh mắt Kỷ Vô Ngu âm u, thấp giọng nói: "Thuần khiết? A......"
Bạch Tiểu Hoa đã chạm vào điểm mấu chốt của Kỷ Vô Ngu, nếu không phải bởi vì hắn tạm thời không thể hủy diệt thế giới này, Bạch Tiểu Hoa đã chết không thể chết đẹp hơn.
Thân thể Bạch Tiểu Hoa run rẩy, cô ta chưa từng thấy qua một Kỷ Vô Ngu như vậy, cũng chưa từng thấy mình cách cái chết gần như vậy.
Cô ta có thể cảm giác được, Kỷ Vô Ngu thật sự muốn giết cô ta! Là thật sự muốn giết cô ta!
Kỷ Vô Ngu cười lạnh một tiếng, lập tức ném Bạch Tiểu Hoa ra, cô ta bị ném trên mặt đất, còn không phục hồi tinh thần lại.
Kỷ Vô Ngu nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Luân nói: "Nữ nhân này tùy cậu xử trí, nhưng không thể giết chết."
Thẩm Nhất Luân gật đầu, hắn ta đương nhiên sẽ không giết chết cô ta, nhưng giáo huấn thôi mà, khẳng định không phải ít.
Thế mà dám mắng hắn ta, cũng không nhìn xem là ai cho cô ta cái lá gan này!
Thẩm Nhất Luân vung tay lên, liền có mấy người vạm vỡ đi lên kéo Bạch Tiểu Hoa rời đi.
Trong toàn bộ quá trình này, Bạch Tiểu Hoa biểu hiện đều là vẻ mặt dại ra, hiển nhiên còn đang sợ hãi.
Thẩm Nhất Luân bắt được người, gật đầu cùng Kỷ Vô Ngu cáo biệt lúc sau, liền rời đi.