Mục lục
PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linhlady







Thân thể hắn ta bị một thân gỗ chống, cả người hắn ta quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, tình trạng thân thể vẫn y như mấy người trước, đều bị mổ bụng.




Mà bởi vì nguyên nhân tư tế, máu Vương Ngũ chạy xuống đầy mặt đá, nhiễm đỏ cả một vùng, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.




Sắc mặt Long Uy âm trầm, hắn để Trần Kha đỡ thi thể Vương Ngũ xuống, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện này tạm thời không cần nói cho những người khác.”




Trần Kha gật đầu, sau đó bắt đầu công việc.




Mạc Vân Quả cẩn thận quan sát thi thể, không có phát hiện gì lớn.




Cô đi xung quanh đài cao này, ngoại trừ con sư tử ra không có một đồ gì khác, thậm chí ngay cả cỏ dại cũng không có.




Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, không có cỏ dại, nhue vậy nói lên nơi này thường xuyên có người dọn dẹp.




Mạc Vân Quả cảm thấy suy đoán lúc trước của mình lại được chứng thực một lần nữa, ngoại trừ người của trấn Lâm Sương, ai lại đi tới nơi này dọn dẹp?




Sau khi xử lý thi thể Vương Ngũ xong, bọn họ quay lại nơi ở tạm thời.




Long Uy triệu tập mọi người bắt đầu một cuộc hộ ngắn, thật ra nội dung cũng không có gì lớn, chỉ dặn df mọi người phải bảo vệ bản thân cho tốt, nơi này thật sự cổ quái linh tinh.




Cứ như vậy, một ngày lại trôi qua, cách đại điển trung thu hai ngày.




Ban đêm, Mạc Vân Quả cùng đám người trong phòng phát sóng trực tiếp thảo luận điều tra.




Mà lúc này cửa phòng cô có người gõ cửa.




Mạc Vân Quả mở cửa, nhìn thấy Trần Kha đứng bên ngoài.




“Tôi có thể đi không?” Trần kha cười khẽ một tiếng nói.




Mạc Vân Quả nghiêng người, để Trần Kha đi vào.




Sau khi Trần Kha đi vào, trực tiếp tìm một nơi ngồi xuống, sau đó nhìn Mạc Vân Quả nói: “Đối với trấn Lâm Sương này, cô nghĩ như thế nào?”




Mạc Vân Quả đi qua đi ngồi xuống đối diện Trần Kha, sau đó nhìn thoáng qua anh ta lúc sau mới nói nói: “Hung thủ có thể trong đám chúng ta.”




Trần Kha sửng sốt, tò mò hỏi: “Vì sao nói như vậy?”




“Ngoại trừ chúng ta, nơi này không có dấu vết người đã tới.” Mạc Vân Quả nói.




Trần Kha khẽ cười một tiếng nói: “Cô cứ khẳng định chắc chắn như vậy?”




Mạc Vân Quả gật gật đầu, tỏ vẻ mình rất chắc chắn.




Trần Kha nhún vai nói: “Vậy cô cảm thấy hiện tại chúng ta nên là cái gì bây giờ?”




“Chờ.” Mạc Vân Quả nói.




“Chờ?” Trần Kha lại tò mò.




“Ừ.” Mạc Vân Quả dừng một chút nói, “Sắp đến Tết Trung Thu, tuy rằng không biết đại điển trung thu có tác dụng gì, nhưng hung thu nhất định muốn lợi dụng ngày đó làm ra chuyện gì đó.”




Trần Kha không tỏ ý kiến, sau đó lại hỏi: “Vì sao cô lại khẳng định kmhung thủ ở trong đám ngươi chúng ta?”




“Mười lăm năm trước trận hỗn loạn ki tạo ra tuyệt vong ở trấn Lâm Sương, viên trân châu thần bí kia nhất định là sinh cơ của trấn này, nhưng vì sao phải chờ mười lăm năm sau hung thủ mới báo thù?” Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn Trần Kha, không buông tha bất kì một biểu tình nào trên mặt anh ta.




“Chuyện trấn nhỏ diệt vong không phải xảy ra từ mười lăm năm trước sao?” Trần Kha nhún nhún vai hỏi.




Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nếu tôi nói, thật ra trước mười lăm năm trước, người ở trấn này vốn dĩ đã chết hết rồi thì sao?”




Trần Kha sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả hỏi: “Không…… Không có khả năng đi?”




Mạc Vân Quả lúc này không nói gì, chỉ dùng đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Trần Kha, không tồi khuôn mặt anh ta không hề có biểu cảm gìn




Một lúc lâu sau, Mạc Vân Quả mới nói: “Ừ, không có khả năng.”




Trần Kha:……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK