- --------------------------
Xe chạy rất nhanh, khi Mạc Vân Quả còn không có phản ứng lại, cô đã bị Kỳ Thần thả đi xuống, ư…… Ở một trước một khu chung cư.
Mạc Vân Quả xuống xe, còn chưa kịp tạm biệt Kỳ Thần, đã thấy Kỳ Thần lập tức đem cửa xe kéo lên, sau đó xe lao đi như bay.
Mạc Vân Quả:……
“Ai nha nha! Cái tên Kỳ Thần kia thái độ sao thật là!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chào một câu cũng không chào đã bỏ đi rồi!”
“Hừ hừ! Không quen nhìn Kỳ Tiểu Thần!”
“Kỳ Tiểu Thần cái quỷ gì?!”
“Ái xưng a ái xưng!”
“…… Vậy ngươi còn nói không quen nhìn? Ái xưng đều gọi rồi! Ta đọc sách rất nhiều ngươi không cần gạt ta!”
“Khụ khụ…… Ngươi đang nói cái gì? Ta như thế nào nghe không hiểu!”
Mạc Vân Quả không để ý phòng phát sóng trực tiếp, cô nhìn thoáng qua chung cư, sau đó theo ký ức về nhà của mình.
Trong nhà, tất cả đều sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên quét tước.
Trong phòng không có một bóng người, có một loại đặc biệt quạnh quẽ.
Mạc Vân Quả cảm thấy còn có chút mệt mỏi, tùy ý nhìn nhìn một chút rồi đi tới phòng ngủ, nằm ở trên giường ngủ mất.
Mà một giấc ngủ này, chính là một ngày.
Vì thế Mạc Vân Quả hoa lệ lệ bỏ lỡ thời gian quay chụp bìa tạp chí……
Tới lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại đã là buổi tối, cô nhìn thoáng qua di động, có mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó có mười mấy cuộc là người đại diện của cô gọi tới, mà Kỳ Thần cũng gọi tới hai cuộc điện thoại.
Mạc Vân Quả có chút nghi hoặc, lắc lắc di động, gọi cho Kỳ Thần đầu tiên.
“Alo.” Giọng nói của Kỳ Thần từ bên kia truyền đến.
“Ừ.” Mạc Vân Quả lên tiếng.
“Nếu cô không muốn đi chụp thì có thể nói thẳng với tôi, không cần dùng cách này để chống đối.” Kỳ Thần nói như vậy.
Mạc Vân Quả:……
“Tôi ngủ quên.” Mạc Vân Quả giải thích.
Kỳ Thần lại không tin lời giải thích này, hắn chỉ nhẹ gõ lên bàn một chút, ngữ khí mang theo vài phần trầm trọng.
“Mạc Vân Quả, nếu như cô không muốn thực hiện giao ước của hai chúng ta, như vậy cô cũng có thể nói thẳng ra.”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả biết, theo như lời của Kỳ Thần ước định kia là nguyên chủ sẽ bồi bên cạnh Kỳ Thần, cùng hắn cùng nhau buộc chặt lăng xê.
Cái ước định này thực không thể hiểu được, rõ ràng người giống như Kỳ Thần hoàn toàn không cần lăng xê, có rất nhiều người muốn phỏng vấn hắn.
Nhưng mà cái người Kỳ Thần này lại cố tình thích lấy hình thức tai tiếng bước lên đầu đề.
“Không có.” Mạc Vân Quả trả lời.
“Ừ.” Kỳ Thần đáp lại nói, “Lịch chụp của tạp chí kia tôi đẩy lên ngày mai, cô nhớ đi.”
“Ừm.” Mạc Vân Quả lên tiếng.
Kỳ Thần nghe thế liền cắt đứt điện thoại.
Mạc Vân Quả nhìn điện thoại, nghĩ nghĩ, lại gọi cho người đại diện Michelin.
“Ai da, cô nãi nãi của tôi, cuối cùng cô cũng gọi điện thoại cho tôi!” Bên kia giọng nói khoa trương tức khắc liền vang lên.
Mạc Vân Quả:……
“Ai da, cô nãi nãi, hiện tại cô ở đâu?” Michelin hỏi.
“Nhà.”
“Nha ~ ở nhà a! Vậy được rồi, ngày mai buổi sáng 8 giờ tôi đi đón cô, ngày mai 10 giờ sẽ chụp ảnh tạp chí~” Michelin nói.
“Ừ.”
Michelin có chút kỳ quái, sao hôm nay nghệ sĩ nhà mình ít nói như vậy? Ngày thường không phải luôn khoe khoang Kỳ tổng đối xử với mình ra sao tốt như thế nào sao?
Chẳng lẽ hai người cãi nhau? Cái ý niệm này vừa ra, Michelin liền lắc đầu, sao có thể? Kỳ tổng sủng cô như vậy! Hôm nay còn cố ý vì giúp cô đẩy lịch chụp tạp chí sang ngày mai.
Phải biết rằng, cái tạp chí kia chính là tạp chí đứng số một số hai trong nước nha!
- ------