- ---------------------
“Tu Khúc có được tuyệt đối vị giác, tương đương với việc đối với các loạ nguyên liệu nấu ăn có độ mẫn cảm cao, đồ ăn hắn làm, các loại điều phối, tuyệt đối gãi đúng chỗ ngứa, tuyệt đối sẽ không làm hắn cảm giác khó chịu, mà không làm hắn cảm giác khó chịu, cũng có ý nghĩa những đồ ăn đó khi người thường nếm thử, đó là kinh vi thiên nhân* tồn tại.”
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Bạch Vinh Băng cảm thấy có chút khát, anh ta uống một ngụm nước, lúc này mới tiếp tục nói: “Mà Bạc Diệc Nhiên lại có được vô tướng vị giác, cái gọi là vô tướng vị giác, cũng chính là đem hương vị của tất cả nguyên liệu nấu ăn thu nhỏ lại vô số lần, loại người này, không phải nếm không được hương vị, mà là hương vị phải rất cường đại mới có thể nếm ra được.”
“Lúc trước khi tôi cùng Tu Khúc biết được chuyện này, vốn dĩ sẽ cho rằng Bạc Diệc Nhiên sẽ từ bỏ trù nghệ, bởi vì cậu ấy làm đồ ăn, căn bản là không cách nào ăn được.”
“Nhưng chúng tôi không nghĩ tới đó là, cậu ấy đi lên con đường hắc ám liệu lý.”
“Tuy rằng hắc ám liệu lý hương vị khó ăn, nhưng nói thật ra, người muốn trở thành đầu bếp hắc ám liệu lý rất nhiều, bởi vì có thể làm ra trạng thái thêm vào đồ ăn, yêu cầu bản thân có thiên phú.”
“Sau đó, Bạc Diệc Nhiên nếm thử rất nhiều lần, không ngoại lệ đều thất bại, chúng ta cho rằng cậu ấy sẽ vứt bỏ, sau đó cậu ấy đột nhiên mất tích, khi xuất hiện lần nữa, cậu ấy đã là trở thành đầu bếp hắc ám liệu lý, hơn nữa là một đầu bếp thực xuất sắc.”
“Đồ ăn cậu ấy làm, so với tất cả loại đồ ăn do đầu bếp trước kia làm còn xuất sắc hơn, các loại trạng thái thêm vào thậm chí chưa từng nghe qua, cậu ta thành công, chúng tôi đều vì cậu ta cảm thấy cao hứng, nhưng mà……”
Bạch Vinh Băng tạm dừng một chút, thở dài một hơi thật sâu, hai tay Anh ta đan vào nhau, sau đó lại buông ra, đan lại, lặp đi lặp lại vài lần.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, không nói gì, cô còn đang tiêu hoá chuyện Bạch Vinh Băng vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Mà quần chúng phòng phát sóng trực tiếp, cũng bắt đầu sinh động lên.
“A a a! Bị ta đoán trúng rồi! Trong đó nhất định có chuyện xưa thật cẩu huyết!”
“Cẩu huyết gì đó, mới càng thêm xuất sắc a 233333333333”
“Chẳng lẽ chỉ có ta muốn ăn đồ của người có tuyệt đối vị giác sao? Chỉ cần tưởng tượng đến có thể ăn đồ ăn mỹ vị, ta liền hưng phấn a quăng ngã! 2333333333333”
“Kỳ thật ta càng muốn có được vô tướng vị giác, đồ ăn của thế giới chúng ta ăn, thật là quá khó ăn a quăng ngã!”
“
Khụ khụ, kỳ thật ta tương đối tò mò người đàn ông này là người nào, hắn làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ…… Hắc hắc hắc!”
“Trên lầu ngươi cười đến hảo đáng khinh, hơn nữa ngươi hảo bổn, này nam nhân vừa thấy chính là khi tu khúc cùng Bạc Diệc Nhiên hảo huynh đệ a!”
“Người đàn ông này là người có vị giác bình thường sao?”
“Hẳn là như vậy đi? Ai nha! Tiểu Quả Quả hỏi mau hỏi xem kế tiếp nội dung chuyện xưa là gì a! Ta thật sốt ruột a!”
“Ta cũng thế, rất sốt ruột! Hỏi mau hỏi đi!”
“Ai nha, ngươi nói người đàn ông này như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Tâm hồn bát quái của ta đang hừng hực thiêu đốt!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn khuôn mặt u sầu của Bạch Vinh Băng, hơi hơi ngồi ngay ngắn, sau đó hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Ánh mắt Bạch Vinh Băng phức tạp nhìn Mạc Vân Quả, giống như muốn buột miệng thốt ra cái gì, sau đó lại bởi vì nguyên nhân nào đó, cứng rắn nhịn xuống.
“Nhưng mà a……”
Giọng nói của Bạch Vinh Băng trở nên mờ mịt, tựa hồ lập trở về lúc trước, trở về khoảng thời gian khiến mọi người không thoải mái kia……
- ------