Hoa Hoan thấy dáng vẻ Mạc Vân Quả trầm mặc, trìu mến sờ sờ đầu cô.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, luôn dễ dàng khiến cô ấy sinh ra lòng đồng tình.
“Em gái nhỏ, em yên tâm, nhất định sẽ sớm tìm ra hung thủ thôi!” Hoa Hoan hứa hẹn.
Nhưng vào một khắc này điện thoại trong túi cô ấy vang lên, đập vỡ cái hứa hẹn vừa rồi.
“Hoa Hoan, thu dọn đồ đạc! Lại đã xảy ra một vụ án mạng!” Long Uy cực kỳ nghiêm túc nói, lúc này mới qua mấy ngày, vậy mà lại tiếp tục xảy ra án mạng rồi!
Hoa Hoan cả kinh, vội vàng đứng lên đi ra bên ngoài.
Mạc Vân Quả đứng dậy đuổi kịp bước chân của Hoa Hoan, sau đó ổn định vững chắc ngồi trên xe.
Trên xe chỉ có hai người, tính thêm cô nữa là ba.
Người lái xe là thiên tài trinh thám Trần Kha, bá vương hoa Hoa Hoan, sau đó là cô.
Trần Kha vẫn luôn nghiêm túc, đôi mày kiếm hơi hơi nhăn lại, biểu hiện chủ nhân không bình tĩnh.
Ở trên xe mọi người đều không nói gì, không khí trầm mặc áp lực, làm người có chút không thở nổi.
Xe đi rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã chạy đến nhà hàng, lần này án mạng xảy ra vị trí là phía sau bếp.
Lúc này nhà hàng đã đã bị nhóm cảnh sát niêm phong, nơi nơi đều giăng kín dây giới tuyến.
Nhà hàng này thuộc phạm vi của vũ trường, ban ngày cũng không buôn bán, thời gian buôn bán là từ tám giờ tối cho đến năm giờ sáng, người đầu tiên phát hiện là phụ bếp, theo lời anh ta nói, giống như ngày bình thường anh ta sẽ tới trước xử lý nguyên liệu, sau đó phát hiện ra hiện trường khủng bố này……
Long Uy đi vào phòng bếp trước, sau đó là mấy người còn lại.
Sau bếp, ở trung tâm vị trí để xử lý nguyên liệu có một người.
Hoặc chuẩn xác mà nói, một người bị mổ bụng nằm đó.
Bọn họ thậm chí có thể thấy rõ ràng ngũ tạng lục phủ bên trong, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Nhạc Sơn vừa thấy cái tình huống, thấp giọng nói: “Thời gian tử vong không vượt quá hai tiếng.”
Sắc mặt Long Uy cực kỳ không tốt, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Sau bếp vốn dĩ tương đối nhỏ, lần này nhiều người đi vào như vậy, nhìn có chút chen chúc.
Mạc Vân Quả dáng người nhỏ gầy, cô giấu mình trong đám đông, quan sát toàn bộ tình huống trong căn bếp này.
Sau bếp có hai cửa, một cái thông đại sảnh, một cái chắc hẳn thông với con đường nhỏ hẹp bên phố.
Nơi này còn bày rau dưa mới, xét theo độ tươi này, chắc hẳn mới được đưa đến lúc chiều.
Hai bàn dài kia, chỉ có một bàn có khối thịt đang rã đông, nhì tình trạng tan đá kia, chắc được đặt ở đó tầm hai tiếng.
Nạn nhân tử vong mặc đồ đầu bếp, hẳn là một cái đầu bếp, hơn nữa là một đầu bếp thụ trách nhận hàng, trước khi chết chắc hẳn hắn đang muốn làm gì đó với khối thịt kia.
Toàn thân rõ ràng không có dấu vết giãy giụa, hoặc là có quen biết với hung thủ hoặc là bị làm mê mang hay bị hạ độc.
Mạc Vân Quả xê dịch vị trí, thấy được tay đầu bếp, hai tay hắn nhoài ra hai bên, dáng vẻ mặc ngươi sắp xếp.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, cô ghé sát lại nhìn một chút, chỗ bị rạch ra, dấu vết máu đọng lại rất rõ ràng, còn có một ít dấu vết màu trắng.
Người này là……
“Ai đem cô bé đến?” Giọng nói của Long Uy đánh gãy suy nghĩ của Mạc Vân Quả.
Hoa Hoan vội vàng nhảy ra nói: “Ngại quá, lão đại, tôi mang cô ấy đi ngay!”
Nói xong lúc sau, Hoa Hoan vội vàng lôi kéo Mạc Vân Quả đi ra sau bếp.
Đi tới đại sảnh sau, Hoa Hoan vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả nói: “Ngoan ngoãn, bằng không lão đại sẽ tức giận.”