Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ngạo gõ cửa phòng Mạc Vân Quả, cũng may Mạc Vân Quả đã sớm tỉnh hơn nữa đã rửa mặt chỉnh chu xong, nếu không lại phải lăn lộn tốn không ít thời gian.
Lãnh Ngạo thường xuyên gọi Mạc Vân Quả cùng ăn sáng, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, sáng sớm hôm nay vẻ mặt có vẻ ôn hòa hơn.
Lãnh Ngạo cùng Mạc Vân Quả cùng đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bầy sẵn không ít đồ ăn ngon.
Mạc Vân Quả đầu tiên ngồi xuống, sau đó cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Lãnh Ngạo nhìn động tác của đến Mạc Vân Quả, cũng không có ý ngăn cản cô, một câu cũng không nói.
Nhưng thật ra Mạc Vân Quả không ít lần liếc qua Lãnh Ngạo, hành động đó cũng không khiến Lãnh Ngạo chú ý.
Ăn sáng xong, đương nhiên Lãnh Ngạo sẽ đi làm, nhưng hôm nay hắn lại chủ động mang Mạc Vân Quả theo.
Mạc Vân Quả vốn không muốn đi cùng Lãnh Ngạo, bởi vì nhiệm vụ trên người hắn cô đã hoàn thành, nhưng thái độ của hắn cứng rắn, gần như không cho Mạc Vân Quả thời gian cự tuyệt đã kéo cô lên xe.
Cuối cùng, Mạc Vân Quả vẫn cùng Lãnh Ngạo tới công ty của hắn.
Khi hai người tới văn phòng của Lãnh Ngạo, đã nhìn thấy Mạc Dung ngồi sẵn ở đây.
Lãnh Ngạo thấy sự xuất hiện của cậu ta cũng không mấy ngạc nhiên, giống như đã biết từ trước.
Sau đó, Lãnh Ngạo đi họp, trong văn phòng chỉ còn lại hai người Mạc Vân Quả và Mạc Dung.
Mạc Vân Quả nhìn nhìn Mạc Dung, cậu ta nằm ngửa ở trên sô pha, nhắm mắt lại, nhìn như ngủ rồi, trên thực tế lại không có.
Mạc Dung cũng không mở miệng nói chuyện, Mạc Vân Quả ngồi ở một bên trên sô pha chơi di động.
Cứ như vậy, một giờ qua đi.
Mạc Dung đột nhiên mở mắt, há mồm hỏi: “Cô có ý kiến gì với Càng Đàm không?”
Mạc Vân Quả bỏ điện thoại xuống, nghĩ nghĩ nói: “Hắn là một thiên tài.”
“Phải không?” Cậu ta nhẹ lẩm bẩm một tiếng.
“Ừ.” Mạc Vân Quả gật đầu, chính xác, ở phương diện thôi miên, Càng Đàm là một thiên tài.
Mạc Dung chậm rãi ngồi dậy, toàn bộ thân mình lại vẫn như cũ dựa trên sô pha.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, nhìn Mạc Vân Quả.
“Cô không cảm thấy ghét hắn vì hôm qua thôi miên cô sao?” Mạc Dung tò mò hỏi.
Mạc Vân Quả lắc đầu, cô cũng ghé thói quen của Càng Đàm, tuy rằng không biết vì sao anh ta muốn làm vậy, nhũng cũng vì thế cô lại học thêm được thuật thôi miên.
Trong mắt Mạc Dung lóe lên tia sáng, hai tay cậu ta đan vào nhau, khóe miệng hơi cong cong.
“Phải không?” Cậu ta lại lẩm bẩm một tiếng.
Mạc Vân Quả nhìn Mạc Dung, con ngươi lóe lóe.
Cô cũng học dáng vẻ của Mạc Dung tựa cả người lên sô pha, sau đó đột nhiên nhìn về bàn làm việc ở phía sau.
Nơi đó, có một người đàn ông, là Càng Đàm.
“Càng Đàm.” Mạc Vân Quả gọi tên của anh ta.
Lần này, cả Càng Đàm cùng Mạc Dung đều kinh ngạc, cô gái này lại không bị hắn ( ta ) thôi miên?
Càng Đàm là giữa đường mới đi vào đây, khi anh ta đi vào gần như không có tiếng động, vốn dĩ cho rằng Mạc Vân Quả đắm chìm trong việc chơi điện thoại sẽ không phát hiện ra anh ta, nhưng hiện tại thì sao, xem ra anh ta sai rồi?
Mạc Vân Quả tuy rằng chơi điện thoại, nhưng cô cũng phân ra một phần để lưu ý, không để bản thân đắm chìm trong đó, đây cũng là lý do tại sao cô có thể phát hiện ra Càng Đàm.
Anh ta xoa xoa cằm của mình, nhẹ nhàng nở nụ cười, dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Toàn bộ văn phòng, đều là tiếng cười thanh thúy của anh ta.
“Thật là……” Càng Đàm mím môi lại, vẫn như cũ không giấu được ý cười trong giọng nói của anh ta “Thú vị……”