Cảm giác nóng rực cộng thêm đau đớn này khiến y có chút thất thần, từ vị trí cổ truyền tới đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh y.
Y há miệng hô hấp, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Y nghĩ có phải do hôm nay do lúc bị trùng thú tập kích, nếu không vì sao lại cảm thấy đau đớn như vậy?
Nghiêm Khắc Liệt nỗ lực mở to hai mắt, y nghĩ, nếu cứ như vậy mà phải rời khỏi thế giới này, y nhất định phải nhìn thật kỹ thế giới này một chút.
Chỉ là, y không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy rời đi khỏi thế giới này.
Y thật vất vả mới sống đến bây giờ, như thế nào có thể cho phép mình cứ như vậy rời đi?
Nội tâm khát vọng phát ra một tia sinh cơ, y gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy chỗ đau đớn kia trong nháy mắt giảm xuống.
Nghiêm Khắc Liệt sửng sốt, y sờ sờ cổ mình, không phát hiện cái gì dị thường.
Nhưng mà cả người đầy mồ hôi đang nhắc nhở y, tất cả mọi chuyện không phải ảo giác.
Nghiêm Khắc Liệt chớp chớp mắt, nhìn con thỏ nhỏ khoảng bằng bàn tay cách một một khoảng không xa, mà dáng vẻ con thỏ kia, nghiễm nhiên so với con theo y nuôi lúc trước giống nhau như đúc.
Nghiêm Khắc Liệt chớp chớp mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Ngu ngốc!”
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai y, Nghiêm Khắc Liệt nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh.
“Ngu ngốc! Ở trước mặt ngươi!”
Thỏ con nhảy nhảy, một bộ tức muốn hộc máu.
Nghiêm Khắc Liệt:……
“Mày…… Mày không phải đã chết sao?” Nghiêm Khắc Liệt khiếp sợ hỏi, y còn nhớ con thỏ nhỏ cả người lạnh cứng nằm trong tay y.
“Hừ! Ta là bất tử!”
Nghiêm Khắc Liệt:…… Cảm giác thật trung nhị*.
*Chuunibyou là gì là(中二病)hội chứng tuổi dậy thì chuunibyou demo koi ga shitaimang là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản).
Tên đầy đủ của căn bệnh này là Chuugakkou Ninen Byou (中学校二年病) – căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
“Vậy mày……”
Nghiêm Khắc Liệt đi qua, muốn nâng thỏ con lên, lại lập tức xuyên qua thân thể thỏ con.
Nghiêm Khắc Liệt:……
“Ngu ngốc!”
Thỏ con lại nhảy nhảy, dường như vô cùng bất mãn với hành động của y.
Nghiêm Khắc Liệt có chút ngốc, y nhéo nhéo gương mặt của mình, có chút đau.
Thỏ con trợn trắng mắt, âm thầm khinh bỉ vị đã từng chủ nhân của nó này.
“Ngu ngốc! Ta không phải thỏ con, ta tên Thỏ Manh.”
Thỏ Manh nói như vậy, thành công làm Nghiêm Khắc Liệt giật giật khóe miệng.
“Cho nên hiện tại là chuyện như thế nào?” Nghiêm Khắc Liệt lại hỏi.
Y luôn luôn có tâm lý thừa nhận rất mạnh, đối với việc Thỏ Manh xuất hiện, ngoạc trừ việc kinh ngạc, y chỉ có chút tò mò.
“Ừm, ta là bởi vì cảm giác được có một cổ lực lượng thần bí mới thức tỉnh.” Vừa nói đến chính sự, Thỏ Manh liền trở nên nghiêm túc.
“Ngần ấy năm, ta vẫn luôn bám vào trên người ngươi, vốn dĩ hôm nay ta cảm giác được cổ lực lượng kia lền muốn tỉnh lại, nhưng do sợ hãi bị phát hiện, cho nên mới chờ tới bây giờ.”
Nghiêm Khắc Liệt vừa nghe lời này, lập tức nghĩ tới đau đớn vừa rồi.
“Cho nên vừa rồi ta như vậy, là ngươi giở trò quỷ?”
Thỏ Manh gật gật đầu nói: “Ta bám vào trên người ngươi, muốn thoát ly, đương nhiên phải trả giá đại giới.”
Nghiêm Khắc Liệt giật giật khóe miệng, muốn phản bác cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói ra.
“Vậy cổ lực lượng thần bí kia là cái gì?” Nghiêm Khắc Liệt tương đối quan tâm tới vấn đề này, có thể đánh thức con Thỏ Manh kì quái này, lực lượng thần bí kia xuất hiện, là tốt hay xấu?
“Không rõ lắm, luôn cảm giác có chút quen thuộc.” Thỏ Manh lắc đầu, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra cảm giác quen thuộc này là cái gì.
Nghiêm Khắc Liệt lập tức khẩn trương lên, y gắt gao nhìn Thỏ Manh hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy cổ lực lượng thần bí kia, đến tột cùng là tốt hay xấu?”