Chuyện Mạc Vân Quả học lái xe cứ như vậy được định ra, mà người dạy cho cô, đương nhiên là Khúc Viêm.
Chuyện học lái xe không vội, trước mắt chuyện quan trọng nhất là ăn cơm.
Bởi vì Bạch Khởi Nhiên phá hư, hai người còn chưa kịp ăn cơm chiều.
Khúc Viêm đã sớm cho người làm lại lần nữa, bây giờ chắc đã làm xong rồi.
Hắn một chút không muốn xuống lầu, tuy rằng khẳng định người giúp việc đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng lại luôn cảm thấy khó chịu.
Cho nên, cơm chiều tối nay, cứ như vậy ăn ở phòng Mạc Vân Quả.
Cũng may, phòng rất lớn, cũng có bàn ghế, nhìn qua không có vẻ chật chội.
Hai người mỹ mãn ăn cơm tối, sau đó để người khác dọn dẹp, mà Khúc Viêm mang theo Mạc Vân Quả đi dạo quanh biệt thự, mỹ danh gọi là “Tiêu thực”.
Hai người song song đi tới, ánh đèn chiếu vào hai người trên người, tản mát ra hương vị ấm áp.
Khúc Viêm trong lòng vui mừng, trên mặt cũng không che giấu nổi ý cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy, như vậy thật sự khá tốt, đặc biệt tốt.
Trong nháy mắt, hắn còn muốn cảm ơn Bạch Khởi Nhiên đã tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy, phải biết rằng thường thường sau khi ăn cơm, Mạc Vân Quả không phải chơi trò chơi thì cũng là chơi trò chơi, ừm…… Còn có ngủ.
Khó được có một lần như bây giờ ở bên nhau tản bộ, thật sự không cần quá tốt đẹp!
Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả gần ngay trước mắt, tay phải của cô gần tay trái của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng dịch sang một chút, tay hai người sẽ chạm vào nhau.
Trong lòng Khúc Viêm mang tâm tư, luôn như có như không đụng vào mu bàn tay Mạc Vân Quả.
Xúc cảm mềm mịn khiến tâm trạng Khúc Viêm càng thêm mỹ mãn, hắn thậm chí hy vọng, lần tản bộ này vĩnh viễn đừng dừng lại.
“Buông cái tay kia ra! Để cho ta tới!”
“A a a a! Khúc Viêm cái tên tâm cơ kỹ nữ này! Đừng tưởng rằng ta không thấy động tác nhỏ của ngươi!”
“Mẹ nó! Khúc Viêm ta thật sự nhìn lầm ngươi, ô ô ô……”
“Chậc chậc chậc, không hổ là người bổn vương coi trọng, có tiền đồ có tiền đồ, ha ha ha ha!”
“Đột nhiên cảm thấy chiêu này rất hữu dụng, ừm…… Lần sau có thể cùng tiểu khả ái nhà ta thử xem.”
“ Lầu trên cũng có tiểu khả ái của mình sao? Hu hu hu…… Người đàn ông độc thân vạn năm như ta không chịu nổi, ta muốn đi khóc một hồi, đừng ngăn cản ta! Đừng ngăn cản ta! Đều bị ngăn cản ta!”
“…… Lầu trên ngươi diễn quá nhiều, không có người nào ngăn cản ngươi đâu.”
Mạc Vân Quả cũng không nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cô đi theo ânh đèn, từng bước một đạp lên lá cây vỡ vụn, xem ra chơi cái này có chút vui vẻ.
Mà lúc này Khúc Viêm đã không thỏa mãn đụng chạm nhỏ bé kia, hắn muốn gắt gao cầm chặt tay Mạc Vân Quả, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không buông ra.
Khúc Viêm dán lại chỗ Mạc Vân Quả gần hơn một ít, hắn chậm rãi vươn tay mình ra, như có như không thử thăm dò.
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khúc Kiêm, không nói gì.
Khúc viêm quay đầu đi, tránh né ánh mắt Mạc Vân Quả.
“Anh muốn dắt tay tôi?” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Khúc Viêm ngẩn ra, quay đầu ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả, trong lúc hắn còn chưa hồi thần lại, Mạc Vân Quả đã dắt hắn tay, gắt gao nắm chặt.
Bỗng nhiên lúc này, Khúc Viêm cười, cười mình ngốc, cũng cười mình làm ra vẻ.
Bắt đầu từ khi nào, hắn lại cư xử cân thận như vậy với tiểu Quả Quả?
“Như vậy, sẽ không đi lạc.” Mạc Vân Quả nói thầm một tiếng, lại không thoái khỏi lỗ tai nhạy bén của Khúc Viêm.
Khúc Viêm: A a a a a! Lại bị tiểu Quả Quả làm xiêu lòng! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh…… Cái quỷ á!