Thân thể Bạch Tiểu Hoa cứng đờ, nỗ lực để mình đừng khóc, nhưng càng cố nghẹn lại, nước mắt kia lại như cố tình làm trái muốn chảy ra ngoài.
Bạch Tiểu Hoa không rõ, vì sao người đàn ông hôm qua còn đối xử với mình thâm tình như vậy, hôm nay lại trở nên lãnh đạm.
Cô ta nghĩ lại những việc mình đã làm, cũng không nghĩ ra mình đã làm sai ở đâu.
Bạch Tiểu Hoa cắn môi, đôi tay cọ xát quần áo của mình, quần áo cũng bị cô ta giày vò đến nhăm nhúm.
Kỷ Vô Ngu trước sau đều không nói chuyện, Bạch Tiểu Hoa lúc này mới đã chết tâm, trong lòng không ngừng suy đoán xem mình đã làm sai ở đâu.
Cứ như vậy, hai người tới công ty.
Bạch Tiểu Hoa là trợ lý riêng của Kỷ Vô Ngu, ngày thường sẽ giúp Kỷ Vô Ngu pha cà phê, trò chuyện linh tinh.
Chuyện khác, cô ta đúng là không cần làm.
Kỷ Vô Ngu mang theo Bạch Tiểu Hoa tầng cao nhất, trong lúc đó vẫn duy trì dáng vẻ lãnh đạm.
Bên kia, Mạc Vân Quả cũng theo ký ức tới văn phòng của cô.
Nguyên chủ cũng là một người không học vấn không nghề nghiệp, tuy rằng ở trong công ty đảm đương chức vụ giám đốc, nhưng lại không có thực quyền, cũng không cần cô làm cái gì.
Tổng tài thật sự của công ty là anh trai của cô, đó là một cái muội khống, đối với Mạc Vân Quả cực kỳ sủng ái.
Mạc Vân Quả tới văn phòng, tùy tay đóng cửa lại.
Văn phòng rất lớn, có thể so với một cái bãi bóng.
Bên trong đồ vật gì cần có đều có, càng khoa trương hơn là có một cái giường rộng y chang ở nhà của cô......
Mạc Vân Quả ngồi trên sô pha mềm mại to rộng, nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có ai, chỉ có những vật phẩm xa hoa.
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thay nhau xuất hiện các loại cảm thán, trong lòng không hề dao động.
Cô đứng lên, đi lại vị trí máy tính, sau mười phút......
Mạc Vân Quả tùy tay mở máy tính, muốn nhìn xem trong này có tư liệu gì không.
Vừa mở máy tính, nháy mắt xuất hiện bức ảnh của một người, Mạc Vân Quả liếc mắt một đã có thể nhận ra người kia chính là Kỷ Vô Ngu.
Trên màn hình máy tính Kỷ Vô Ngu đứng thẳng ở trên đài cao, một tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén, có một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Mạc Vân Quả ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Kỷ Vô Ngu, cái loại cảm giác quen thuộc kia so với khi nhìn thấy bức ảnh này thì hoàn toàn không có.
Mạc Vân Quả cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, một người lại có thể cho cô hai loại cảm nhận khác nhau?
"A a a! Các ngươi đừng nói, nam chủ này rất soái!"
"Đáng tiếc a, có soái cũng không phải của nhà ta......Hu hu hu......"
"Không quan hệ! Tiểu Quả Quả trên cao, hắn quỳ xuống dưới gấu váy cô ấy!"
"Phi, ta cảm thấy dựa theo cá tính của tác giả, khẳng định sẽ đối xử rất tốt với nữ chủ, nếu tiểu Quả Quả cùng nữ chủ đối nghịch, còn có đường sống sao!"
"Trên lầu không cần tự coi nhẹ mình có được không! Tiểu Quả Quả nhà ta rất lợi hại!"
"Đúng vậy! Ta có loại dự cảm, Kỷ Vô Ngu nhất định sẽ quỳ gối dưới gấu váy của Quả Quả nhà ta!"
Mạc Vân Quả:......
Vốn dĩ Mạc Vân Quả muốn xem trong máy tính này có gì không, lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mạc Vân Quả ấn nghe, từ bên đầu bên kia truyền đến một giọng nói cực kì từ tính.
"Thân Thân, anh nhớ em ~"
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả cuối cùng cũng biết loại quen thuộc này từ đâu tới, người này! Thình lình chính là Hiên Viên Mặc lúc trước!
Kỷ Vô Ngu khẽ cười một tiếng, hiện tại hắn gần như đoán được biểu tình của Thân Thân.
Nhất định là khuôn mặt lạnh lẽo, rồi lại đan xen một tia buồn bực, ừ...... Nhất định rất đáng yêu.
- ------