Sau khi ăn cơm chiều, Mạc Kỳ cho người sắp xếp phòng cho Hiên Viên Quả Quả, đồng thời còn nói cho bé, về sau ở nhà này bé là tiểu công chúa, bất kể là ai cũng không được bắt nạt bé.
Hiên Viên Quả Quả lại nói một hồi lời hay ý đẹp, đem người Mạc gia nịnh tới vui vẻ.
Bởi vì Mạc gia có thêm một tiểu công chúa, cho nên người Mạc gia chuẩn bị tổ chức yến hội muốn công bố sự tồn tại của Hiên Viên Quả Quả.
Yến hội sẽ tổ chức sau ba người nữa, thành phố S phàm là người có thế lực đều được mời lại đây, phải nói cực kỳ long trọng.
Ngày này, Hiên Viên Quả Quả sớm được giúp việc lôi dậy từ trong chăn, bắt đầu trang điểm chải chuốt.
Tới buổi tối, Mạc Kỳ đọc diễn văn nói một hồi, Hiên Viên Quả Quả lúc này mới chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Váy công chúa xõa tung phụ trợ cho vẻ tinh xảo của bé gái, da thịt trắng như tuyết dưới ánh đèn như có vẻ trong suốt, đôi mắt lớn trong veo chớp chớp, dường như có thể xua tan mọi đen tối.
Mạc Tiêu Uyên đứng ở phía dưới, nhìn Hiên Viên Quả Quả chậm rãi đi xuống, bên tai hồng hồng.
Hắn có chút chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Ở đây mọi người sôi nổi chúc mừng Mạc gia thêm một tiểu công chúa, nhưng mà lai lịch của tiểu công chúa, lại không có mấy người dám hỏi thăm.
Không ít người cũng mang theo con gái của mình, chỉ vì có thể cọ quan hệ với người Mạc gia.
Hiên Viên Quả Quả lúc này đã bị một đám con nít vây quanh, nghe bọn họ dùng đủ hình thức khen.
Đán trẻ này đã được dạy dỗ tốt, bọn họ cũng biết bé gái tinh xảo như thiên sứ trước mắt này là đối tượng bọn nó cần lấy lòng.
Ở thế gia, chính là bất đắc dĩ như vậy, cũng may, bé lớn lên thật xinh đẹp, tính nết cũng cũng không tệ lắm, cùng người như vậy làm bạn bè cảm giác cũng không tệ.
Mạc Tiêu Uyên đứng ở một bên, trong tay cầm một ly sữa bò, đây sữa hắn vốn dĩ mang cho Hiên Viên Quả Quả.
Mạc Tiêu Uyên nhìn Hiên Viên Quả Quả bị vây quanh, nhấp nhấp miệng, hắn nhấp một ngụm sữa bò, vị sữa bò làm hắn nhăn nhăn mày.
Hắn cực kỳ không thích uống thứ đồ như sữa của trẻ con này, còn không bằng uống nước lọc, mấu chốt nhất là, uống nước lọc không cần tiền!
Mạc Tiêu Uyên câu được câu không nghĩ đến, đột nhiên có một đôi tay rút sữa bò trong tay hắn.
Mạc Tiêu Uyên tập trung nhìn vào, liền thấy được Hiên Viên Quả Quả đang uống sữa bò hắn vừa uống qua.
"Này......" Mình đã uống qua rồi.
Mặt Mạc Tiêu Uyên lập tức bạo hồng, khiến khuôn mặt anh tuất trở nên mỹ mạo vài phần.
Hiên Viên Quả Quả không biết khi nào đã thoát khỏi đám bạn, bé uống xong sữa bò, trên miệng để lại một vòng sữa trắng.
Bé li3m li3m miệng, đôi mắt sáng long lanh.
"Cái gì?" Bé hỏi.
"Không...... Không có gì......" Mạc Tiêu Uyên quay đầu đi, cảm giác có chút nóng nóng, ừm...... Nhất định do điều hòa mở cao quá!
Hiên Viên Quả Quả đem cái ly đặt ở một bên, sau đó lập tức bổ nhào vào trên người Mạc Tiêu Uyên, cọ cọ.
"Nhóc...... Nhóc...... Nhóc......"
Mạc Tiêu Uyên nửa ngày cũng không có nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Anh phải đồng ý với em, chăm sóc em thật tốt." Hiên Viên Quả Quả phồng quai hàm nói, "Cả đời!"
Mạc Tiêu Uyên ôm Quả Quả, sợ bé té ngã.
Nghe được bé nói như vậy, mặt hắn càng thêm đỏ, thật giống như một quả táo chín, dụ dỗ mọi người cắn một ngụm.
"Được."
Hắn nghe được chính mình nói như vậy, ngay sau đó, khuôn mặt hắn đã bị Hiên Viên Quả Quả gặm một ngụm.
Mạc Tiêu Uyên:......
Trong đám người phồn hoa, hai cái đứa bé ôm nhau như tạo thành khung cảnh độc lập, bọn họ dung nhập trong đó, rồi lại giống ngăn cách những thứ phức tạp đó......